Thị trưởng Peter nói thêm vài câu rồi thức thời rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai vị lão đại.
Ninh Diệp nhàn nhã uống một tách trà nóng, đem ánh mắt thâm sâu tựa như hố đen dừng trên người Địch Lung. Hắn nhếch miệng một cái, hỏi: "Địch lão đại, tôi chỉ vắng mặt tại Ninh gia có một thời gian, vậy mà anh đã cho người ngang nhiên hoành hành trên địa bàn của tôi. Chuyện này nên nói thế nào?"
"Đừng nói đùa, chẳng phải bây giờ Ninh gia vẫn còn nguyên vẹn sao..." Địch Lung nở một nụ cười giòn tan, hắn không ngờ Ninh Diệp lại nói thẳng băng ra như vậy.
"Nguyên vẹn? Định nghĩa của anh về cụm từ này không có vấn đề gì chứ?"
Ninh Diệp gằn giọng, trong mắt chậm rãi nổi lên tơ máu.
"Tôi rất thắc mắc, không biết thời gian qua Ninh lão đại đã sống như thế nào?"
Địch Lung rất tự nhiên chuyển chủ đề. Hắn đã cho người tìm kiếm Ninh Diệp, cũng cài tai mắt ở khắp mọi nơi nhưng không tài nào có chút tin tức, cuối cùng lại để người đàn ông này thành công quay về Ninh gia...
"Nhờ kiệt tác của anh, tôi sống rất vui vẻ."
"Phải không?"
Địch Lung nhướn mày, cao giọng nói, trên thân tỏa ra khí chất bất cần.
"Hôm nay trời đẹp, món nợ này nên tính rồi..." Ninh Diệp cười lạnh, chén trà trên tay bay về phía Địch Lung.
"Tới..." Địch Lung nhanh nhạy bắt được chiếc chén, nước trà sóng sánh tràn ra đổ lên mu bàn tay, cảm giác nóng rát truyền đến đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cuc-pham-sung-em-ca-doi/3049780/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.