Trì Ngưng sung sướng ngâm mình trong bồn tắm ngập tràn tinh dầu ngọc lan tây. Mùi hương thanh thoát thoang thoảng khắp phòng tắm giúp cô xoa dịu sự căng thẳng trong mấy ngày qua.
Tắm táp xong xuôi thì vừa vặn quần áo cũng được giúp việc mang đến. Như thường lệ, cô chọn một bộ thể thao dài tay đơn giản.
Cửa vang lên tiếng cộc cộc, Trì Ngưng hí hửng mở cửa, người đứng trước mặt lại là Mĩ Lệ. Nụ cười trên môi cô tắt ngúm, thay vào đó là vẻ thờ ơ: "Có chuyện gì?"
"Đi ăn cơm!"
Mĩ Lệ nhếch mép, nói xong liền nguẩy mông rời đi.
"Này, đợi tôi với..." Trì Ngưng cẩn thận khép cửa rồi đuổi theo sau.
"Thật là chậm như rùa!" Mĩ Lệ dừng bước, ngoảnh mặt lại nhìn cô, ánh mắt thập phần bực bội.
"Không phải cô đang đợi rùa đấy sao?"
Mĩ Lệ: "..."
Cô ta lướt mắt nhìn Trì Ngưng một lượt, chợt để lộ nụ cười châm chọc, "Cô ăn mặc như vậy, thật không thấy mất mặt?"
"Tôi mặc thế này thì sao chứ? Rộng rãi, thoải mái..." Trì Ngưng chẳng mấy bận tâm, nhưng máu hiếu thắng lại dâng trào, "Không như ai đó, suốt ngày áo da quần da đen sì, một màu chán ngắt."
Mĩ Lệ nộ khí xông thiên, cặp mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Trì Ngưng, "Cô nói ai?"
"Ai trả lời thì là người đó!"
"Cái này là thời trang, một người nhà quê như cô không hiểu..."
Trì Ngưng nhún vai không biểu tình, "Phải, tôi không hiểu."
Mĩ Lệ tức muốn khóc, con người này thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cuc-pham-sung-em-ca-doi/3049773/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.