Lúc này, đèn trên trần nhà đột nhiên tắt. Không gian lâm vào bóng tối, toàn đại sảnh bắt đầu lo sợ, tiếng hít khí lạnh nối tiếp vang lên.
Thượng Quan Vệ cùng với Đường Tiêu, những người thông thạo kĩ thuật hai bên Địch gia và Ninh gia điêu luyện múa những ngón tay trên bàn phím, chẳng cần nói cũng tự hiểu, cả hai đồng thời tấn công vào hệ thống máy chủ của tòa nhà.
"Tra được địa chỉ IP chưa?"
Hai vị lão đại đồng thanh hỏi thuộc hạ của mình.
Thượng Quan Vệ lắc đầu thay cho câu trả lời, một giọt mồ hôi chậm rãi lăn xuống...
Đường Tiêu im lặng tầm ba giây, gân xanh trên trán nổi cộm, trơ mắt nhìn vào màn hình chi chít những hình tam giác đỏ chấm than.
"Lão đại, bên đó đã cài đặt hình thức phản truy tung. Hiện tại, chúng ta chỉ còn một cách duy nhất thôi... phá vỡ loại virus này, mở cửa và thoát ra ngoài."
Quanh quẩn một hồi, cuối cùng lại vòng trở về vấn đề ban đầu...
Ánh mắt của mọi người lập tức sáng lên, chỉ cần còn một tia hi vọng, tức là bọn họ vẫn có thể sống...
Thượng Quan Vệ nhìn ra tấm kính mờ đục, "Nếu như không phá giải được, không chỉ mọi công sức sẽ tan tành mây khói mà còn kích hoạt đến đường nước của tòa nhà..."
Nói đến đây mọi người cũng đã đủ hiểu, một khi đường nước bị kích hoạt không kiểm soát, chắc chắn khách sạn này sẽ bị nhấn chìm... Khách sạn bị nhấn chìm đồng nghĩa với cái chết, nhưng chết vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cuc-pham-sung-em-ca-doi/3049750/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.