Chương trước
Chương sau
Act 1.

Đảo mắt đã đến tháng 9, hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Thiếu Tường nhập học, cho nên từ rất sớm, Trì Ngưng cùng với Ninh Diệp đã đến đón cậu bé.

Chiếc xe đen bóng đỗ xịch lại trước cổng trường, sau khi chuông báo giờ vang lên, những đứa trẻ trong lớp ùa ra, Trì Ngưng liếc mắt một cái là có thể thấy vóc dáng nhỏ nhắn của Ninh Thiếu Tường, cậu bé đang lững thững bước tới.

"Con trai!"

Trì Ngưng dang rộng vòng tay ôm cậu bé vào lòng, nở nụ cười trìu mến.

Ánh mắt Ninh Thiếu Tường trong veo như nước mùa thu, cậu bé choàng tay qua cổ Trì Ngưng, cười chúm chím: "Mẹ Tiểu Ngưng..."

Nói rồi, cậu bé nhoẻn miệng cười với Ninh Diệp: "Ba..."

Bấy giờ, Ninh Diệp mới chậm rãi xoa đầu con trai, trong đôi mắt lạnh lùng ánh lên một tia dịu dàng.

Trì Ngưng gỡ cặp sách ra khỏi người Thiếu Tường, đoạn quăng qua cho Ninh Diệp. Cô nói bằng giọng âu yếm: "Hôm nay bảo bối của mẹ có vui không?"

"Vui ạ. Cô giáo cho bọn con chơi rất nhiều thứ, con còn quen được một bạn xinh đẹp..." Ninh Thiếu Tường gật gù đáp, nói đến câu cuối liền xấu hổ vùi mặt vào hõm cổ cô.

Trì Ngưng bật cười, không nhịn được điểm nhẹ lên mũi cậu bé. Thằng nhóc này da mặt cực kì mỏng, nói hơn hai câu đã đỏ hết cả mặt rồi. Thật muốn chòng ghẹo quá đi!

"Thiếu Tường..."

Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên, phía đối diện, một bé gái người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng đang vẫy tay với cậu bé. Thấy vậy, Ninh Thiếu Tường bèn mỉm cười chào lại, sắc mặt cậu bé ngượng ngùng.

Bên cạnh bé gái là một người phụ nữ trẻ trung, đeo kính râm, môi đỏ chói, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu. Cô ta lịch sự gật đầu với Trì Ngưng, sau đó dắt tay bé gái lên xe, loáng cái liền đi mất.

Trì Ngưng thu lại tầm mắt, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh của con trai: "Đó có phải là bạn xinh đẹp không?"

Ninh Thiếu Tường mặt đỏ tai hồng, nói: "Phải ạ, Luna chia cho con rất nhiều đồ chơi..."

Cậu bé vui vẻ thao thao bất tuyệt, Trì Ngưng sẵn lòng lắng nghe, dù sao đây cũng là lần đầu cô làm mẹ, vì vậy, cô muốn hiểu thật rõ tâm tình của con mình.

Ninh Diệp cầm ô che nắng cho hai mẹ con, mấy tên thuộc hạ ẩn nấp xung quanh há hốc mồm, trong lòng thầm cảm thán lão đại quả là một người đàn ông tốt và biết yêu thương vợ con.

Trì Ngưng nắm tay Thiếu Tường đứng dậy, đầu vẫn không ngẩng lên, "Bảo bối, con muốn ăn gì nào?"

"Con khát nước."

Lúc này, Ninh Diệp đột nhiên đưa hai ly nước trái cây ra, giọng hắn trầm trầm: "Chúng ta về thôi."

Trì Ngưng cười ngọt ngào, cẩn thận đón lấy ly nước đưa cho Ninh Thiếu Tường. Nhân lúc cậu bé còn đang hút nước rột rột, cô đã nhanh nhẹn kiễng chân rồi hôn lên cằm Ninh Diệp, nháy mắt nói với hắn: "Phần thưởng vì sự chu đáo."

"Chỉ như thế?" Yết hầu Ninh Diệp lên xuống liên tục, ánh mắt hắn nóng rực. Nụ hôn của cô không có chút thành ý nào, chí ít cũng phải đúng vị trí chứ? Nghĩ nghĩ, người đàn ông mở miệng đầy mờ ám, ngón tay khẽ miết nhẹ khóe môi: "Tối nay..."

Trì Ngưng không khách khí trừng mắt, "Đừng có mơ!"

Ninh Diệp nhướn mày, trên mặt mang theo vẻ nguy hiểm, tuy nhiên, đáp lại hắn chỉ có nụ cười lém lỉnh của cô, kèm theo một câu tràn ngập tính khiêu khích, "Anh không dọa được em đâu."

Trì Ngưng đắc ý dẫn Ninh Thiếu Tường ngồi vào xe, để lại người nào đó mặt đen thùi lùi, lẩm bẩm: "Xem ra phải trị mới được..."

Act 2.

Vào một ngày đẹp trời, Đô Linh đã lâm bồn, mẹ tròn con vuông, nghe nói còn là song thai. Bẵng đi một thời gian, Địch Lung hào hứng phát thiệp mời vợ chồng Trì Ngưng đến tham dự tiệc mừng em bé của họ tròn bốn tháng tuổi.

Mát-xcơ-va, tuyết vẫn không ngừng rơi, nhiệt độ ngoài trời đã giảm xuống tận -5°C. Trái ngược hẳn với sự lạnh lẽo này, bầu không khí trong biệt thự vô cùng đầm ấm, tiếng cười nói tíu tít xen lẫn vào nhau...

Trì Ngưng khom người ngắm nhìn cặp em bé ngủ say trong nôi, thâm tâm không khỏi dấy lên những cảm xúc phức tạp.

Ninh Thiếu Tường có vẻ rất tò mò, cậu lễ phép hỏi Đô Linh: "Cô ơi, con có thể nhìn em bé lâu hơn được không ạ?"

Đô Linh nở nụ cười thùy mị, nhẹ nhàng đáp: "Được, Thiếu Tường ngoan quá!"

Ninh Thiếu Tường được khen cười típ cả mắt, cậu bé chống cằm đầy thích thú.

Trì Ngưng nói: "Chúc mừng cô!"

"Cảm ơn." Đô Linh quay đầu nhìn Ninh Diệp đang nói chuyện với Địch Lung, ánh mắt đượm buồn, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Có lẽ Ninh Diệp vẫn chưa nói cho Trì Ngưng biết việc cô ấy bị vô sinh. Cô không phải người trong cuộc, tốt nhất là không nên can thiệp, lỡ như...

Đô Linh thở dài trong lòng, cô nói nhỏ với Trì Ngưng rồi xoay người vào phòng.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào, Đô Kiệt vừa mới đến, một thân tây trang tuấn tú. Bên cạnh hắn ta xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ta có mái tóc nâu xoăn từng lọn, mặc bộ váy hồng nhạt dài qua đầu gối, thoạt nhìn rất thanh thuần.

Trì Ngưng cũng không để tâm, cô cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, bón cho Ninh Thiếu Tường. Cậu bé chớp chớp đôi mắt đen láy, nhìn ra phía cửa hỏi: "Mẹ... chú kia là ai vậy? Sao chú ấy cứ nhìn chúng ta?"

Nhíu mày một cái, Trì Ngưng nghiêng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đô Kiệt. Người đàn ông vẫn đang nhìn cô, hắn cười gượng gạo rồi trấn tĩnh dời mắt, nhưng ngón tay lại run nhè nhẹ.

"Sao vậy?"

Cô gái tinh ý phát hiện biểu cảm bất thường của hắn, ỏn ẻn hỏi.

"Không sao, cô an phận một chút." Đô Kiệt cau mày dặn dò.

"Vâng..."

Trì Ngưng lắc đầu: "Chú đó là một người xấu xa, đào hoa. Sau này con không được như vậy nhé?"

Ninh Thiếu Tường mím môi ra chiều suy tư, đúng một phút sau cậu bé liền vỗ ngực nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trở thành người tốt."

"Ngoan lắm!"

Chẳng mấy chốc mọi người đã đến đông đủ, nhìn sơ qua chỉ thấy toàn là người quen biết. Công tác chiêu đãi khách khứa của Địch gia không có điểm gì đáng chê trách, thực đơn phong phú, ngon miệng.

Trì Ngưng ăn xong bèn cùng Thiếu Tường ra chơi với em bé, Ninh Diệp mặt lạnh ngồi cạnh hai mẹ con.



Cô đảo mắt, khẽ thì thầm vào tai Ninh Diệp: "Anh xem, hai đứa trẻ này thật đáng yêu! Thực ra, em cũng muốn sinh một đứa..."

Ánh mắt Ninh Diệp lóe sáng, hắn vén sợi tóc mai của cô ra, nhìn gương mặt mong chờ của cô mà không biết nói gì.

Thấy Ninh Diệp không phản ứng, Trì Ngưng có chút nghi kị. "Anh... không muốn à?"

Khi hỏi câu này rõ ràng là cô buồn, Ninh Diệp tất nhiên cũng nghe ra, hắn đan chặt tay cô, khẳng định, "Người mà anh yêu chỉ có mình em, không sinh con với em thì sinh con với ai. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Trì Ngưng nôn nóng.

"Khi nào đến thời điểm thích hợp anh sẽ nói... Nhưng em yên tâm, trái tim anh chỉ có một, và cũng đã trao cho em."

Trì Ngưng muốn giận cũng không giận được, cô vẫn tin vào mắt nhìn của mình, tin vào nhân phẩm của hắn.

Không lâu sau, khi Trì Ngưng biết được bản thân bị vô sinh, cô rất sốc, thậm chí còn nhốt mình trong phòng một ngày.

Thiên chức của một người phụ nữ là sinh đẻ, vậy mà cô lại mất đi chức năng đó, nói không buồn, không đau là nói điêu. Bất kì một ai lâm vào trường hợp của cô cũng sẽ hiểu, nỗi đau ấy đâu phải là bình thường.

Ninh Diệp chính vì lo lắng điều này nên mới không nói sự thật cho cô. Sau chuyện đó, hắn phải tốn rất nhiều tâm sức mới khiến tinh thần cô hồi phục, ổn định trở lại.

Hắn nhìn vào mắt cô, giọng hắn đong đầy tình cảm, "Tiểu Ngưng, em không có lỗi. Không có con không sao cả, chẳng phải là chúng ta đã có Thiếu Tường?"

Trì Ngưng rơm rớm nước mắt, "Em chỉ sợ một ngày nào đó anh sẽ ghét bỏ em... vì em bị vô sinh..."

Ninh Diệp lòng đau như cắt, hắn hôn lên trán cô, "Đừng suy nghĩ linh tinh, anh tuyệt đối sẽ không ghét bỏ em."

Hắn yêu cô còn không hết, nỡ lòng nào ghét bỏ...

Lúc ấy, Trì Ngưng đã ngộ ra một điều. Nếu như lấy chồng, phụ nữ phải chọn một người đàn ông thực sự yêu thương mình, không chỉ yêu mà còn thương. Trong một mối quan hệ, tình yêu là không đủ, cần phải có sự cảm thông, chia sẻ, bao dung. Một người đàn ông yêu thương bạn sẽ luôn quan tâm bạn từ những hành động nhỏ nhặt nhất. Hắn chú ý hôm nay bạn ăn gì, bạn buồn hay bạn vui, hắn chú ý sự thay đổi của thời tiết để nhắc bạn phải mặc ấm,... Vô vàn những biểu hiện, chẳng cần cái gì lớn lao, một người yêu bạn từ tận đáy lòng không nhất thiết phải là người giàu có, cũng không nhất thiết phải là một người bề ngoài xuất chúng...

Tiền tài không thể hiện cốt cách con người, bề ngoài cũng vậy.

Trì Ngưng cảm thấy cực kì may mắn khi có thể gặp gỡ một người yêu thương cô chân thành như Ninh Diệp. Có lẽ kiếp trước cô đã cứu cả nhân loại không biết chừng... người đàn ông hoàn hảo như vậy lại rơi vào tay cô...

Quay trở về với thực tại, Trì Ngưng uống một ngụm nước cam, không tiếp tục bàn luận về vấn đề kia nữa.

Cô gái đi cùng với Đô Kiệt không biết từ đâu bỗng nhiên lại gần phía này, ánh mắt của cô ta kín đáo săm soi Ninh Diệp, tuy nhiên vẫn không qua mắt được cô.

Trì Ngưng chau mày, lạnh lùng hỏi: "Cô có chuyện gì?!"

Cô gái vuốt mái tóc trước ngực, đoán chừng là Đô Kiệt không nói cho cô ta biết thân phận thật của những người ở đây, cho nên cũng không kiêng kị, còn bày ra vẻ mặt cao ngạo. Cô ta cười giả lả nói với Trì Ngưng, "Xin chào, tôi là bạn gái của Đô Kiệt. Đây là...?"

Cô ta liếc Ninh Diệp một cái, cố ý kéo dài giọng.

Trì Ngưng nhìn một phát liền biết cô ta không có ý đồ tốt, dứt khoát không thèm đếm xỉa tới. Cô nói với Thiếu Tường: "Con trai, con có thấy con ruồi to xác nào cứ ve vãn quanh đây không?"

Ninh Thiếu Tường quay ngang quay dọc xem xét, hoàn toàn không hiểu ẩn ý của Trì Ngưng. "Mẹ ơi, con bảo cô Tiểu Linh nhé? Cô ấy là chủ nhà, chắc có thể đuổi được ruồi."

Cậu bé nói bằng giọng nghiêm túc, Trì Ngưng nhịn cười lắc đầu, "Không phải là chủ nhà thì có thể đuổi được ruồi. Có một số con ruồi cứng đầu, đuổi không được..."

"Vậy phải làm sao ạ?" Ninh Thiếu Tường băn khoăn.

"Mẹ cũng không biết, về nhà mẹ con mình nghiên cứu thêm."

Cô gái kia mặt đỏ bừng như quả ớt chuông, răng nghiến vào nhau ken két. Có điều, nghĩ tới lời dặn của Đô Kiệt, cô ta nín nhịn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Đô Kiệt đang đợi tôi, tôi đi trước."

Cô ta quay ngoắt người đi, miệng lẩm bẩm, "Tưởng mình là ai chứ? Còn dám nói móc người khác."

Những lời của cô ta không lọt khỏi tai Trì Ngưng, Cô nhún vai, mặc kệ. Dù sao sau này cũng không gặp lại...

Ninh Diệp nhếch miệng cười, hắn nhìn cô đầy chiều chuộng.

Ánh mắt của người nào đó quá nóng bỏng, Trì Ngưng tê hết cả da đầu. Cô đứng dậy nói với hắn, "Em vào nhà vệ sinh lát."

Trì Ngưng vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa, chưa kịp mở ra thì bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng chửi thề chua ngoa.

"Mẹ kiếp! Nếu không phải Đô Kiệt... hừ, tôi sẽ cho các người biết mặt. Một bữa tiệc thôi mà, cô ta nghĩ mình cao quý chắc? Tôi ra tay quyến rũ người đàn ông của cô thì cô đã mất lâu rồi... Chậc, chậc, cả cái thằng nhóc kia nữa, ngu ngốc! Tại sao trông nó không giống ba mẹ mình nhỉ, một chút cũng không? Ha ha, chắc nó không phải con của người đàn ông lạnh lùng kia, có khi là con rơi hoặc con ngoài giá thú cũng nên... Nhìn người phụ nữ đó không đàng hoàng chút nào."

"Rầm..."

Nghe đến đây Trì Ngưng đã hết chịu nổi. Cô đạp cửa hùng hổ xông ra. Đã mắng cô thì thôi đi, lôi Ninh Diệp vào thì thôi đi, nhưng ngay cả một đứa bé như Thiếu Tường cũng không bỏ qua, còn dám sỉ nhục trắng trợn như vậy... Con trai của cô cũng không phải tùy ý để người khác muốn lăng nhục thế nào thì lăng nhục thế nấy.

Người phụ nữ mặc váy hồng giật mình, hốt hoảng nhảy dựng lên. Cô ta giương ánh mắt gian xảo về phía Trì Ngưng, trợn ngược, "Cô làm cái gì vậy?! Có biết quy củ không hả?"

Ngay khi gương mặt của Trì Ngưng đập vào mắt, cô ta chột dạ cúi đầu, lắp bắp, "Cô... cô..."

Trì Ngưng thản nhiên túm lấy tóc cô ta, không nói hai lời liền giáng mấy bạt tai mạnh mẽ xuống khuôn mặt đầy phấn.

"Bốp... bốp..."

Trong nhà vệ sinh kín vang vọng âm thanh chói tai. Cô gái bị Trì Ngưng đánh cho suýt hôn mê bất tỉnh, đầu óc choáng váng một trận. Cô ta vịn vào bồn rửa tay, nhìn qua gương thấy mặt mình đã sưng to như cái đầu heo. Thế này thì cô ta sao có thể gặp người khác?!

Nhìn Trì Ngưng với ánh mắt căm phẫn, cô ta điên cuồng rống lên, "Đồ đàn bà điên! Mày đi chết đi, con của mày cũng chết đi, dám làm vậy với tao..."

Trì Ngưng híp đôi mắt sắc lạnh, cô ta sợ co người, chỉ sợ cô lại đánh người...

Trì Ngưng cười khẩy một tiếng, cô lắc lắc cổ tay chẳng buồn động nữa, chỉ thêm bẩn thỉu thôi.

"Cô có đức hạnh gì mà đóng miệng mở miệng là mắng chửi, nguyền rủa người khác? Cô là thần tiên hay là gì? Miệng toàn phân thôi! Đừng để cái miệng hại cái thân, nếu không... tôi đánh cho cô đến cha mẹ cũng không nhận ra."

"Cô dám?!" Người phụ nữ kia đỏ mắt hô to.

Trì Ngưng nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, cô thong dong bước lên hai bước, "Có gì mà không dám? Tôi còn có thể giết cô được nữa, cô có muốn thử không?"

"Đồ điên!"

"Cô sai là khi động vào con trai tôi." Trì Ngưng nhếch mép, đoạn trở tay tát cô ta lệch mặt, gằn mạnh từng tiếng, "Thiếu Tường là con của tôi, không phải con rơi cũng không phải con ngoài giá thú. Tôi coi nó là bảo bối, vậy mà một người dơ bẩn như cô lại nguyền rủa thằng bé chết đi?! Tốt nhất đừng để tôi nghe thấy một lời nào về con trai tôi nữa..."



Trì Ngưng nở nụ cười nham hiểm, đôi mắt của cô kiên định khiến cô gái có chút run rẩy. Tròng mắt cô ta chuyển động, chớp mắt liền ngồi bệt xuống đất, khóc bù lu bù loa, "Kiệt, cứu em... Aaa... cứu tôi, có người đánh tôi..."

Trì Ngưng không hốt hoảng cũng không lo sợ, cô bình tĩnh vặn nước rửa tay, cười cười buông lời: "Quên mất, nãy còn chưa rửa tay, không biết có dính gì không..."

Cô gái vừa nghe vậy thì càng điên cuồng, Trì Ngưng chép miệng, để tôi xem cô định làm gì? Ăn cướp mà còn đòi la làng, nghĩ hay lắm!

Rất nhanh, trước cửa phòng vệ sinh, Đô Kiệt đã có mặt. Sau lưng hắn là Địch Lung, còn có cả Ninh Diệp.

Đô Kiệt cũng không đỡ cô ta dậy, thờ ơ nói: "Đi ra ngoài!"

Trì Ngưng nhún vai bước đi, cô ta cắn răng lồm cồm bò dậy, vô cùng không cam tâm. Mặt cô ta bây giờ rất đau.

Ninh Diệp hỏi cô: "Em có sao không?"

"Em không sao, nhưng có người lại bắt nạt con trai em." Trì Ngưng ngó quanh, "A... Thiếu Tường đâu rồi?"

Ninh Diệp nhíu mày, "Để anh đi tìm."

Lúc nãy, vì thấy cô đi lâu quá nên cậu bé đã chạy đến nhà vệ sinh.

Sắc mặt Trì Ngưng nghiêm trọng, cô nói với Đô Linh một tiếng, cuối cùng lật tung mọi ngóc ngách trong biệt thự lên cũng thấy Ninh Thiếu Tường ôm gối khóc thút thít.

Trì Ngưng vội vã bế cậu bé lên, an ủi, "Không được khóc, có gì nghe mẹ nói."

Cô đoán là những lời vô tâm của người phụ nữ kia thằng bé đã nghe hết rồi, cho nên mới như vậy.

Ninh Thiếu Tường sụt sịt úp mặt vào cổ Trì Ngưng, thỉnh thoảng lại nấc lên, cô đau lòng không thôi, vỗ vỗ lưng dỗ thằng bé. "Mẹ thương con nhất mà..."

Không khí căng thẳng, ngột ngạt, Địch Lung không vui vì sự phá hoại của một người ngoài. Mặt hắn lạnh lẽo ngồi im bất động, Đô Kiệt lên tiếng trước: "Cô nói đi!"

Cô gái nức nở ôm mặt, cay ghét nhìn Trì Ngưng, "Cô ta... chính cô ta đánh em, vô duyên vô cớ..."

Trì Ngưng nghe cô ta giảo biện, lòng dạ đã bốc hỏa, thật muốn cào nát cái bộ mặt giả tạo kia. Cô hít sâu một hơi cố bình tĩnh, Ninh Diệp vừa giúp cô thuận khí vừa dỗ Ninh Thiếu Tường.

Đô Kiệt nhìn Trì Ngưng, hắn không tin lời của cô ta, bởi hắn biết Trì Ngưng sẽ không gây chuyện bừa bãi.

"Cô ta nói láo! Chính cô ta đã..." Trì Ngưng khựng lại, Ninh Diệp hiểu ý bịt tai Thiếu Tường, cô tiếp: "Cô ta phỉ nhổ cả nhà chúng tôi, đặc biệt là con trai tôi. Các người nghĩ có đáng đánh không?"

Đô Kiệt sa sầm mặt, hắn biết ngay người phụ nữ này không phải thứ tốt lành gì. Vậy mà ba mẹ hắn lại khăng khăng đây là con dâu hiền lành, bắt hắn cưới...

Ba mẹ Đô nhìn nhau, xua xua tay hàm ý giải quyết cho nhanh.

Đô Kiệt vắt chéo chân, đoạn nói với Trì Ngưng: "Tùy cô."

Địch Lung không biết rút từ đâu ra một khẩu súng, hắn xoay xoay trong tay, chẳng để ý ánh mắt ai, cười khát máu, "Hay là tôi tiễn cô về chầu trời?"

Dám ở địa bàn của hắn náo loạn, còn làm hỏng ngày vui của vợ con hắn, thật đáng chết!

Người phụ nữ run như cầy sấy, hiển nhiên không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy. "Súng... anh cầm súng là phạm pháp."

Địch Lung ung dung lắc đầu, "Tôi là mafia."

Thần sắc cô ta trắng bệch, "Không..."

Trì Ngưng ngăn cản, "Chuyện của tôi, tôi sẽ giải quyết. Xin lỗi vì đã phá vỡ bữa tiệc này."

Địch Lung nhướn mày cười hứng thú.

Trì Ngưng nghiêm nghị nhìn cô ta, đoạn nắm lấy tay Ninh Thiếu Tường, "Ngay lập tức xin lỗi con trai tôi!"

"Vì sao phải xin lỗi? Một thằng nhóc thì có gì?"

"Câm miệng!"

Ninh Diệp quát một tiếng gọn và sắc, hắn bước đến cạnh cô, cực kì có dáng vẻ của một hậu thuẫn vững chắc. Hắn không nói lời nào nhìn cô xử lý tiếp, hắn tin vợ hắn có bản lĩnh để dạy dỗ một người không biết điều như vậy.

Trước đôi con ngươi sâu không thấy đáy của Ninh Diệp, cô ta bị dọa đến nỗi mặt mũi méo mó, thân thể không ngừng run run. Người đàn ông này quá khủng bố, cô ta thấy lạnh đến tận xương. Không nghi ngờ gì, nếu cô ta không xin lỗi, cô ta sẽ chết...

Nhìn Ninh Thiếu Tường, cô ta cắn răng, câu nói như rít gào, "Xin lỗi!"

Trì Ngưng không lay động, "Có ai xin lỗi thế?"

Cô ta muối mặt, chỉ muốn biến khỏi đây cho nhanh, "Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã nói những lời không hay, xin lỗi..."

Trì Ngưng hỏi Thiếu Tường, "Con đồng ý tha thứ không?"

Cậu bé lưỡng lự giây lát rồi gật đầu.

Mấy tên thuộc hạ của Địch gia tức khắc lôi xềnh xệch cô ta ra ngoài, vứt trên nền tuyết lạnh lẽo. Cô ta vừa đi vừa khóc, cố gắng bắt xe về...

Ninh Diệp mỉm cười khen, "Em làm tốt lắm!"

Địch Lung cau có cất súng, "Hỏng chuyện tốt của tôi!"

Ninh Diệp: "Xin lỗi."

Mọi người sửng sốt khi nghe lời này, một lão đại cao cao tại thượng như Ninh Diệp lại nói xin lỗi? Thật khó tin!

Địch Lung nắm tay Đô Linh cười, "Anh còn là Ninh Diệp chứ?"

"Nếu không tin thì một giây sau tôi có thể hủy diệt nơi này."

Địch Lung: "..."

Tôi còn sờ sờ ở đây mà anh lại dám nói, muốn tuyên chiến lần nữa phải không?

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.