Nếu không có nụ hôn ấy, mối nhân duyên giữa hai người cũng sẽ không chớm nở và bắt đầu... 
Sau khi trở về từ khách sạn Empty Palace, ngày nào Địch Lung cũng mường tượng về gương mặt xinh đẹp của người con gái với khung xương mảnh mai. Hắn không hiểu sao lúc đó hắn lại hôn cô, cũng chẳng biết cô là ai, chỉ biết rằng hắn đã bị cô thu hút, thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. 
Hắn nghĩ số mệnh của hai người chỉ dừng lại tại đây, ấy thế mà vào một ngày trời mưa như trút nước, hắn lại đột ngột gặp được cô trong một hoàn cảnh vô cùng éo le. 
Trần Tùng bắt cô về Địch gia, nhốt cô trong kho hàng. Có thể nói hắn ta chính là ông mai của hai người, nhưng... hắn ta lại vi phạm vào hai quy tắc cấm kị của Địch Lung. 
Thứ nhất, tự ý hành động; thứ hai, làm tổn thương phụ nữ. Vì vậy, Địch Lung bắt buộc phải trừng phạt Trần Tùng. Có lẽ nỗi oán hận của hắn ta với Địch Lung đã tích tụ từ đó... 
Địch Lung muốn giữ Đô Linh ở lại, cho nên hắn đã lấy một cái cớ mà chính hắn còn cảm thấy nực cười: "Người của tôi khiến em bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm." 
Thời điểm ấy, Địch Lung đã âm thầm hạ quyết tâm phải theo đuổi Đô Linh bằng được. Giáo huấn đám thuộc hạ chỉ là phụ, đó vốn là việc hắn phải làm. Còn lại, những hành động quan tâm đại loại như nấu cơm, tặng hoa, thả thính,... tất cả đều xuất phát từ tấm lòng chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cuc-pham-sung-em-ca-doi/3049624/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.