Trước đây Nguyễn Kiều Kiều rất ghét chuột. Về sau sau khi tới nơi này, bị cuộc sống bức bách, dù là Chuột to mập mạp, cô cũng nhịn, đồng thời còn ăn hết động vật đáng ghét ấy.
Ở nhà giam yên tĩnh, mấy con chuột là động tĩnh duy nhất cô có thể nghe được.
Chẳng qua, cảnh tượng trước mắt này vẫn làm Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi.
Mấy con chuột đều có chút ghê tởm, nhưng trước mặt là tầng tầng lớp lớp chi chít, rõ ràng là cả biển chuột.
Trong khi Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc, đám chuột kia nhanh chóng xông về phía cô, khiến cô sợ hãi.
Chuột đói rồi có thể muốn ăn thịt người. Lẽ nào hôm nay phải bị đám chuột này ăn sao?
Trong lúc thấp thỏm, cô lại phát hiện những con chuột xông lên không phải cắn xé cô, ngược lại chúng cắn xích sắt trên tay cô.
Nhất thời, Nguyễn Kiều Kiều đổi cái nhìn về chuột.
Chúng đâu có ghê tởm chứ, rõ ràng là thiên sứ đang cứu cô khỏi nguy nan mà.
Xích sắt đó ngay cả Nguyễn Kiều Kiều với thần lực bẩm sinh cũng không mở nổi. Nhưng đám chuột này thì khác, chúng thay phiên ra trận, liên tục xông lên. Rất nhanh, cô nghe được tiếng xích sắt rơi xuống đất.
Được rồi?
Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ vui mừng, lúc này trong hầm giam xuất hiện một nhân vật bất ngờ.
“cô Mèo, tôi tới đón cô.”
“Chuột Đệ?”
Nguyễn Kiều Kiều quá đỗi mừng rỡ kinh ngạc, “Tại sao là anh?”
Chuột Đệ huýt sáo một cái, đám chuột ấy giống như nghe được mệnh lệnh gì đều lui lại ra khỏi hầm giam. Cảnh tượng này làm Nguyễn Kiều Kiều chấn động, “Việc này do anh làm?”
Chuột Đệ làm gãy xích sắt sứt mẻ trên tay cô, dẫn cô ra khỏi hầm giam, vừa đi vừa nói, “Ừ. Đại nhân đang chờ chúng ta ở ngoài.”
“Tô Tầm cũng tới?”
“Ừ.”
Chuột Đệ không hề nói nhiều, hạ thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-trum-phan-dien/561613/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.