Cái tên Tô Tầm này đúng là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều động dục.
Thời kỳ động dục đáng sợ thật.
Điều này làm Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới sinh vật tương tự —— Poodle. Thời điểm động dục, gặp ai cũng quấn quýt hết.
Mặc dù so sánh Tô Tầm với poodle khiến người ta có chút buồn cười, nhưng suy nghĩnày bị Nguyễn Kiều Kiều cố đè nén, bởi hiện tại bọn họ còn đang ở hiện trường mưu mô đấy.
Trong phòng, ngay trước mặt thi thể của thành chủ Lạc Hoa chết không nhắm mắt, Tô Minh và Liễu Như Yên lại hôn nồng nhiệt một hồi mới trao đổi.
“Tính sao bây giờ? Người đã chết, thật đáng thương…” Lúc này Liễu Như Yên khôi phục bản sắc ngây thơ ngọt ngào, nhìn thi thể trên mặt đất yếu ớt mở miệng.
“Có trách thì trách ông ta trông thấy thứ không nên thấy.” Tô Minh mặc quần vào, nhìn thi thể, “Đúng lúc Tô Tầm cũng ở đây. Tội danh này, nó chịu chắc rồi.”
Nhắc tới Tô Tầm, Liễu Như Yên thoáng chột dạ và sợ hãi.
“Lần này anh ta làm người khác cảm thấy rất khác biệt. Làm thế có…”
“Bằng không thì sao… Dù gì nó tùy tiện làm bậy đâu phải chuyện ngày một ngày hai.” Tô Minh vẫn bình tĩnh, “Giết thêm một người, giết lầm một người, với nó mà nói có khác chỗ nào đâu? Hơn nữa, chuyện thành chủ Lạc Hoa tham nhũng không phải đang điều tra à? Thiếu mỗi kết quả của chúng ta thôi.”
“…”
Tô Tầm ở phía sau rốt cuộc bình tĩnh lại, binh tĩnh đến mức hơi khác thường.
Đợi đến khi Tô Minh và Liễu Như Yên nghênh ngang rời khỏi phòng, Nguyễn Kiều Kiều mới nhìn Tô Tầm ở đằng sau.
anh đã khôi phục sự bình tĩnh, đôi mắt đen như mực nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Đại nhân, anh không sao chứ?”
“Trở về thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-trum-phan-dien/561588/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.