Thẩm Kiều Khanh mệt mỏi ôm một bên mặt của mình.
Cô thích mọi thứ xuất phát từ lòng chân thành!
Mà cha cô người lúc nào cũng chỉ dạy cô những đều giả dối vậy. Cô thật sự không hiểu, nhiều lúc tự hỏi mình có phải là con của ba hay không? Ông có yêu thương cô hay không?
Giờ đây mọi chuyện đã quá xa! Kiều Khanh chỉ muốn về bên người thương dựa vào lòng anh mà thôi......
....
Sau mười mấy tiếng ngồi( nằm) trên máy bay cuối cùng hai người cũng đã trở về. Liền muốn tắm rửa một chút cho thoải mái còn Mạc Phong cứ thế mà đến thẳng công ty.
Trong công ty Mạc thị.
" Boss đã bắt được tên đấy ngài muốn xử lí thế nào?" Lâm Ân cung kính báo cáo tình hình.
" Cho hắn đến nhà lao của tổng bộ Hắc Nguyệt bang "chăm sóc thật tốt" rồi hãy tống hắn vào tù một ít năm đi ".
Chí ít anh vẫn là người hiểu chuyện tên này cũng chỉ vì tiền mà thôi lần này thì cảnh cáo.
....
" Alo! Sao ạ, ông nội thế nào..... vâng vâng con sẽ đến ngay " Mạc Phong nhận được điện thoại của mẹ mình bảo ông Nội đã nhập viện vì bệnh của ông tái phát lần này chắc có lẽ ông sẽ không qua được.
...
Mạc Phong đứng trước phòng cấp cứu, mọi người không nói gì chỉ im lặng chờ đợi, chờ đợi một phép nào đến với ông.
Đèn phòng cấp cứu tắt bác sĩ bước ra ngoài.
" Bác sĩ ông nói đi ba tôi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai/3003835/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.