Chương 1331:
Lâm Bạc Thâm im lặng, khoé mắt ươn ướt.
Đến cổng tiểu khu Đô Hối, Tiểu Đậu Nha đi vào.
Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh vẫy tay chào tạm biệt với Tiểu Đậu Nha.
Buổi chiều Lâm Bạc Thâm đưa Phó Mặc Tranh đến đại học Đế Đô.
Bọn họ không lái xe đi.
Lâm Bạc Thâm lấy chiếc xe đạp leo núi cũ của anh đã đi từ bảy năm trước từ kho ra, chiếc xe đạp leo núi đó chất lượng rất tốt nên dù đã qua bảy năm nhưng lốp xe vẫn không bị hư hỏng, vẫn còn đầy hơi nguyên vẹn.
Lâm Bac Thâm đạp xe đến chỗ Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh quay đầu lại nhìn anh đang dần tiến lại.
Tà áo trắng bay phấp phới giống hệt như trong ký ức khi Lâm Bạc Thâm vẫn còn là một cậu sinh viên.
Thời gian dường như đã trở về quá khứ.
Khi Lâm Bạc Thâm dừng xe trước mặt cô ấy, chiếc chân dài chạm đất và mỉm cười với cô: “Bạn học Phó, lên xe đi”
Lâm Bạc Thâm ôm lấy eo của cô, nhấc cô lên thanh ngang ở phía trước chiếc xe đạp.
Lâm Bạc Thâm cúi đầu nhìn cô ấy: “Ngồi chắc, chúng ta đi thôi”
Kỹ năng đạp xe của Lâm Bạc Thâm rất ổn định, Phó Mặc Tranh ngồi trong lòng anh cảm thấy rất an toàn.
Gió thoảng qua tai, đều là sự nóng bỏng nhẹ nhàng.
Trong mắt Phó Mặc Tranh, khung cảnh quãng đường từ căn hộ Lục Thành đến đại học Đế Đô dần biến thành những gì của bảy năm trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610486/chuong-1331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.