Chương 1150:
Loại trò chơi này, khi còn học cấp ba, cô thường chơi với Diệp Duy.
Lợi dụng suy nghĩ quán tính của mọi người, trước tiên ném một vài câu hỏi đã biết rõ, khiến người kia buông lỏng cảnh giác, sau đó lừa đối phương sập bẫy.
Ví dụ, câu hỏi cuối cùng thường là bạn là một con lợn. Bạn sẽ trả lời theo bản năng, tôi biết.
Cô chưa từng thua loại thủ đoạn này, bởi vì đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh.
Nhưng vừa rồi, cô đang mất tập trung, bởi vì người ngồi bên cạnh cô là Lâm Bạc Thâm, đã bảy năm không gặp.
Bộ não của cô dường như mất kiểm soát.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thảm của Lâm Bạc Thâm, anh trầm giọng nói: “Em biết, anh rất nhớ em?”
Phó Mặc Tranh nhìn thẳng về phía trước, hít một hơi thật sâu, nhếch khóe môi, giễu cợt: “Nếu tôi biết thì sao, không biết thì sao. Anh nhớ tôi thì sao, mà không nhớ tôi thì sao? Lâm Bạc Thâm, có cần tôi nhắc nhở anh không? Bảy năm trước chúng ta đã chia tay rồi”
Bây giờ, nói nhớ với không nhớ, có ý nghĩa gì sao.
Cô thực sự đã trưởng thành, trở nên điềm đạm, cũng biến thành không còn dễ dạy, không phải là cô gái nhỏ năm đó, anh cho hai viên kẹo sẽ bám lấy anh không buông.
Trong bảy năm qua, Lâm Bạc Thâm đã định từ bỏ, nhưng tro tàn không biết bao lần lại trỗi dậy, yêu quá sâu, trở thành chấp niệm, không cách nào buông bỏ được.
Ăn sống bám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610305/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.