Phó Mặc Tranh không hứng thú gì mấy, phất phất bàn tay mảnh mai thon dài, nói: “Lần nào cũng là video giống nhau, có gì hay mà xem đâu”
“Lần này cũng không chắc à nha, đúng rồi, em nghe bảo trong danh sách những khán giả mua vé vào cửa, có không ít những người giàu có, hình như còn có cả siêu sao quốc tế nữa đó, chị muốn coi video tìm thử không?”
Phó Mặc Tranh quấn một tấm chăn quanh người, nói đùa với cô: “Nói cứ như mấy người nhà giàu với mấy siêu sao quốc tế kia tới nghe buổi biểu diễn piano của chị thì trả tiền nhiều hơn những khán giả khác.
vậy: “Xí, cô chủ à, em biết chị không để ý tới tiền, chị là người có tiền, nhưng trợ lý nhỏ như em tốt xấu gì cũng được thơm lây theo chị, chị càng nổi tiếng hơn thì sau này dù cho em có đổi nghề thì cũng có nhiều chuyện để nói hơn. Em có thể nói với người ta là, trước đây tôi làm trợ lý của Momo đấy nhé, mấy chuyện kiểu này thấy nhiều lắm rồi, cũng bình thường thôi. Biết bao người giàu có và quyền quý đều quỳ rạp dưới tiếng đàn piano của Momo đấy”
Phó Mặc Tranh bị cô ấy làm phiền, bật cười cầm lấy máy chụp hình trong tay của cô ấy, cười trêu chọc: “Để chị xem nào, rốt cuộc là có bao nhiêu người giàu có đây, hay là chị chọn cho em một anh đẹp trai trẻ tuổi rồi liên lạc với người ta, em đi xem mắt người ta luôn nhé?”
Ngô Vi lườm một cái: “Nhà giàu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610287/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.