Ý tá vừa điền bảng trực ban, vừa lắm miệng than thở một tiếng: “Haiz, cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, nghe nói bố mẹ cô ấy còn là bạn tốt của đại cổ đông bệnh viện chúng tôi, lai lịch bất phàm, nhưng sao tuổi còn nhỏ đã mang thai rồi sảy thai cơ chứ, thật đáng tiếc”
Lâm Bạc Thâm nghe như dao khắc vào tim.
Lâm Bạc Thâm nắm chặt quyền, mặt không biểu cảm xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
Khi vận mệnh tàn nhẫn với một người thì sẽ tàn nhẫn đến cùng, đến quyền lợi để anh nhìn cô một cái cũng bị tước mất.
Phó Mặc Tranh quay về Bắc Thành, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Đại khái là do đã cách xa nơi đau lòng đó, lại thêm trong nhà có ông nội cùng thằng quỷ gây sự Phó Mặc Hằng luôn giả vờ đùa cô vui.
Cô cảm nhận được, gần đây người nhà đều rất quan tâm cô, toàn bộ tâm tư đều đặt lên người cô, cô không dám không vui.
Nhưng cứ đến đêm, một mình ngủ trong chăn bông ấy, lại vẫn thấy vô cùng hụt hãng, kiểu hụt hãng ấy không phải do cô chủ động, mà giống như trong cơ thể đã thay đổi một cái gì đó, khiến cô trầm cảm sa sút.
Khi mới về nhà được vài ngày, Mộ Vi Lan không yên tâm để cô ngủ một mình, nên hai mẹ con đã ngủ cùng nhau.
Trong đêm, Mộ Vi Lan thường nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ trong mơ của Đường Đậu, bà đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ cùng nước mắt của cô, một mảng ẩm ướt lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610282/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.