Phó Mặc Tranh đã chuẩn bị một đống câu hỏi muốn nói rõ ràng với anh nhưng bây giờ trông thấy dáng vẻ lạnh lùng ấy, những lời chuẩn bị nói bị nghẹn ở cổ họng không cách nào nói ra được.
Lâm Bạc Thâm kéo một vali nhỏ màu đen nói: “Nếu không có.
chuyện gì để nói thì anh đi đây”
Anh đóng cửa lại, kéo vali xoay người định đi thì cánh tay lại bị một bàn tay hơi lạnh kéo lại.
“Lâm Bạc Thâm…”
Thanh âm của cô có chút nức nở, anh nghe có chút không nỡ.
Muốn nói lại thôi, cứ nghẹn ngào nghe rất ấm ức.
Lâm Bạc Thâm không quay lại nhìn cô, anh sợ nhìn thấy nước mắt của cô sẽ không quan tâm đến bất cứ cái gì nữa mà lao đến ôm lấy cô.
Phó Mặc Tranh cúi gương mặt nhỏ nhắn xuống, ánh mắt rơi vào cổ tay vững chắc thon dài của anh. Mặt trong cánh tay trái rõ ràng có một hình xăm quả cam nhỏ.
Phó Mặc Tranh òa lên nói: “Tối qua em một đêm không ngủ, em vắt hết óc suy nghĩ rốt cục tại sao anh lại không thích em nữa, tại sao lại muốn chia tay với em. Nếu là những lý do anh nói ở công viên lúc trước thì em sẽ thay đổi”
“Anh không thích em ngây thơ, em sẽ cố gắng trở nên trưởng thành, anh không thích em cứ quấn quít chiếm dụng thời gian làm việc của anh thì em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa, anh nói công việc của anh bề bộn rất mệt mỏi không muốn trả lời tin nhắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610273/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.