Phó Mặc Tranh cắn môi, không phản ứng lại anh mà lại nói với Xương Sườn: “Trước kia mẹ đã nhặt con về, Xương Sườn, giờ con có muốn đi với mẹ không? Mẹ mới là chủ nhân của con”
Lâm Bạc Thâm khế nhíu mày, nói: “Em không mang Xương Sườn đi được”
“Tại sao?” Phó Mặc Tranh cảm thấy bất công: “Xương Sườn là do em nhặt về, lúc đó anh cũng đâu có muốn nuôi nó đâu”
“Đó là trước kia, bây giờ anh và Xương Sườn có tình cảm với nhau rồi, em không được đưa nó đi”
“.* Kiểu lý luận bá đạo gì vậy?
Phó Mặc Tranh nói: “Nhưng mà Xương Sườn cũng là của em”
Lâm Bạc Thâm nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, trầm giọng nói: có thể đưa nó đi nhưng phần nửa của nó là của anh, nên em có thể chia đôi nó ra, mỗi người một nửa”
Khóe môi Phó Mặc Tranh run run, cắt đôi?
Xương Sườn nghe thấy bố mình nói vậy thì run rẩy.
Xương Sườn: Hai người cãi nhau chia tay, tra tấn con làm gì?
Phó Mặc Tranh biết, Lâm Bạc Thâm đang uy hiếp mình, không cho.
cô đưa Xương Sườn đi.
Càng nghĩ càng thấy bực.
Cô nhỏ giọng mắng: “Đồ biến thái!”
Lâm Bạc Thâm nhìn bóng lưng giận dỗi đáng yêu của cô, khẽ mỉm cười.
“Sau này em có thể sang thăm Xương Sườn, anh không cắt đứt quyền thăm hỏi của em đâu”
“ Anh làm như Xương Sườn là trẻ con ấy, còn quyền thăm hỏi nữa, anh làm luật sư nhiều quá giờ nghiện rồi à?
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610266/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.