Chương 1096:
“Phải mà, chính miệng Đường Đậu nói cho em đấy, Lâm là hai chữ mộc, Bạc trong mềm mỏng, Thâm trong thâm tình, đúng rồi mà, còn là người Bắc Thành chúng ta nữa chứ”
Vậy nên tài liệu không hề sai.
Mộ Vi Lan nhìn sự lạnh lùng trong mắt anh bèn hỏi: “Anh sao vậy, anh tra ra Lâm Bạc Thâm có gì không tốt hay sao?”
“Không phải, vấn đề không nằm ở cậu ta mà là bố cậu ta”
Mộ Vi Lan cau mày: “Bố cậu ta thế nào?”
“Em còn nhớ chuyện Đường Đậu bị bắt cóc năm mười tuổi không?”
Mộ Vi Lan n ất nhiên là nhớ rồi, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến bố của Lâm Bạc Thâm?”
Phó Hàn Tranh nhíu mày đáp: “Bố của Lâm Bạc Thâm tên là Lâm Hải, tám năm trước đã phạm tội bắt cóc Đường Đậu và vơ vét tài sản của chúng ta, ông ta ra tù rồi.”
Mộ Vi Lan kinh ngạc, mặt tái nhợt cả đi.
Mộ Vi Lan nhớ mãi mùa hè năm ấy, Tiểu Đường Đậu vừa qua sinh nhật lần thứ mười, sau khi tan học ở trường thì bị người ta bắt cóc, đối phương ra giá chuộc người là năm triệu.
Đối với nhà họ Phó mà nói, năm triệu không nhiều, mà năm triệu để đổi lấy sự bình an của Tiểu Đường Đậu lại càng không nhiều.
Cuối cùng sau một hồi sợ bóng sợ gió họ cũng cứu được Tiểu Đường Đậu ra, tội phạm bắt cóc cũng bị bắt về quy án, sau khi nghiêm hình tra hỏi, đối phương khai không có kẻ đứng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610251/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.