Cho đến khi Phó Mặc Tranh ôm quần áo ngủ chạy vào phòng tắm, Lâm Bạc Thâm mới nhìn chiếc vali mở trên sàn.
Trong vali, quần áo chất đống ngổn ngang sách vở.
Lâm Bạc Thâm khẽ nhếch môi, nhẹ lắc đầu.
Sau đó cúi xuống lấy từng thứ trong vali của cô ra sắp xếp lại.
Khi Phó Mặc Tranh tóc ướt sũng, từ phòng tắm đi ra, Lâm Bạc Thâm trực tiếp ôm cô vào lòng, cầm lấy chiếc khăn tắm trong tay cô, xoa xoa cái đầu nhỏ ướt nhẹp.
“Anh giúp em sắp xếp hành lý rồi?”
Lâm Bạc Thâm nói: “Cứ để nó lộn xộn ở đó, bạn học PHó, anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế”
Phó Mặc Tranh cười ngọt ngào: “Em lộn xộn như thế, ở lâu với em, chắc có thể chữa khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của bạn học Lâm: Lâm Bạc Thâm siết chặt khuôn mặt nhỏ của cô.
Ngày hôm sau, sau giờ học Phó Mặc Tranh trở lại tiểu khu Lục.
Thành. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy ở huyền quan đặt đầy hộp quà của các nhãn hiệu chăm sóc da.
Phó Mặc Tranh ngạc nhiên, liếc nhìn vào chiếc túi giấy hàng hiệu, trong đó có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da và son môi.
“Bạc Thâm? Anh về rồi à?”
Cầm túi giấy lớn đựng các sản phẩm chăm sóc da, cô chạy đến thư phòng, Lâm Bạc Thâm quả nhiên đang làm việc.
“Đây là cho em sao?” Phó Mặc Tranh nheo mắt cười ngọt ngào với anh.
Lâm Bạc Thâm ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính xách tay. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610221/chuong-1066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.