“Dì không giặt quần áo cho cháu, với cả dì cũng không thấy quần áo bẩn của cháu. Là Tiểu Thâm giặt giúp cháu đấy! Thảo nào tối qua dì mơ màng ngủ nghe thấy tiếng nước chảy trong toilet”
Phó Mặc Tranh uống một ngụm nước, đột nhiên bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
“Uống chậm thôi, chậm thôi!” Tống Lệ vội vàng võ lưng cho cô.
Lâm Bạc Thâm giặt quần áo cho cô ư? Áo lót của cô… cũng là do Lâm Bạc Thâm giặt sao?
Nghĩ đến hình ảnh đó, mặt của Phó Mặc Tranh đỏ như tôm luộc.
Lúc quay lại phòng, Lâm Bạc Thâm nhìn thấy mặt cô rất đỏ, cho rằng vết dị ứng trên mặt cô không ổn lắm, ghé sát nhìn kĩ mấy lần, kéo.
cô vào trong lòng, lấy thuốc mỡ xanh bôi giúp cô.
Vừa bôi thuốc xong thì điện thoại của cô reo lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Mộ Mộ.
Không xong rồi, mẹ gọi đến kiểm tra.
Phó Mặc Tranh vội vàng nghe máy.
Đầu dây bên kia Mộ Vi lan hỏi: “Đường Đậu, con với Diệp Duy mỗi ngày dính lấy nhau như trẻ con ở trường học vẫn không thấy chán sao, ở một đêm đã đòi quay lại, đợi lát nữa mẹ bảo tài xế đến nhà Diệp Duy đón con về nhé? Hay là kêu Diệp Duy đến nhà chúng ta, như vậy có được không?”
Phó Mặc Tranh khiếp vía đứng bật dậy: “Mẹ, không cần đâu, con…
Sáng mai con sẽ về nhà, mẹ không cần bảo tài xế đến đón con đâu”
“Con đang làm chuyện gì xấu hay sao mà lại chột dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610198/chuong-1043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.