Gửi tin nhắn cho anh, anh căn bản không trả lời, gọi điện thoại lại không dám, chỉ sợ bố mẹ nghe thấy gì đó, cách vách còn có Phó Mặc Hằng đang giám sát cô, cái nhà này, quá bí bách rồi, yêu đương cái thôi cũng không có tự do.
Trong đầu Phó Mặc Tranh lóe lên ánh sáng, nghĩ ra được một biện pháp tốt, đôi mắt đều phát sáng lên: “Duy Duy, tớ nghĩ ra một cách hay!”
“Cậu, cậu muốn làm gì, tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có lừa tớ!”
“Cậu phải giúp tớ!”
Diệp Duy nghỉ ngờ nhìn nhìn cô ấy: “Cách gì, nói nghe xem nào”
“Tớ nói với bọn họ, tớ muốn đến nhà cậu chơi hai ngày”
Biện pháp này vừa nói ra, Diệp Duy trợn to mắt: “Chẳng lẽ cậu định lấy lí do sang nhà tớ chơi để chạy về quê tìm Lâm Bạc Thâm? Không được, nếu để chú Phó biết, đến da của tớ cũng bị lột ra mất! Tổ tông của tớ ơi, cậu ngàn vạn lần đừng kích động!”
“Cậu giúp hay không!”
“Không được, nếu để chú Phó biết, chúng ta đều sẽ chết đấy” Diệp Duy kiên định nói.
“Một sợi dây chuyền Bulgari.”
Khóe miệng Diệp Duy co rút: “…”
Con nhỏ này, bắt đầu ra giá rồi đấy!
Đây là lần đầu tiên Phó Mặc Tranh đi xe bus đường dài.
Sau khi lấy được địa chỉ nhà của Lâm Bạc Thâm từ chỗ Triệu Hà An, cô liền đi luôn, thật ra cô cũng không biết là mình mạo muội đi đến như vậy, liệu anh có tức giận hay không.
Lâm Bạc Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610188/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.