Giản Mông dùng ánh mắt ám muội nhìn Lâm Bạc Thâm với Phó Mặc Tranh rồi như cảnh sát đang điều tra tội phạm, cô ấy dùng đũa chỉ vào hai người bọn họ, cười xấu xa nói: “Lâm Bạc Thâm, Mặc Tranh à, hai người các cậu có gian tình đúng không?”
Khuôn mặt của Phó Mặc Tranh đỏ bừng lên, cô ấy cầm bắp ngô rồi cúi đầu, giống như một chú thỏ ngốc xấu hổ đang gặm bắp ngô.
Lâm Bạc Thâm nhìn cô gái bên cạnh ngượng ngùng đến nỗi đỏ hết hai tai lên thì chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục nướng đồ ăn.
Sau bữa ăn, Phó Mặc Tranh đi tìm Cao Hãn, hai người ngồi ở bên cạnh đập chứa nước.
Phó Mặc Tranh cầm bia lon đưa cho cậu ta: “Cho cậu này.”
Cao Hãn cười, liếc mắt nhìn cái chân đang bị băng bó của cô ấy, št thương ở chân cậu thế nào rồi?”
‘Đỡ hơn rồi, tớ không thấy đau nữa”
Đập chứa nước vào tiết trời thu có cơn gió nhẹ thổi qua vừa mát mẻ, vừa thoải mái.
Phó Mặc Tranh do dự vài giây, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cao Hãn, tớ không thể tiếp nhận cậu được, chúng ta dừng lại ở đây đi “
Hình như Cao Hãn cũng không tỏ ra bất ngờ lắm, cậu ta chỉ xoay mặt nhìn cô ấy, hỏi: “Bởi vì Lâm Bạc Thâm sao?”
Phó Mặc Tranh cũng không nói dối, cô ấy gật đầu nói: “Xin lỗi, ban đầu tớ đồng ý thử yêu cậu cũng là bởi vì muốn mượn cậu để quên đi Lâm Bạc Thâm. Tất cả là tại tớ không suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610176/chuong-1021.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.