Chu Tiểu Ninh nghiêng chân: “Cậu không hiểu đâu, ät hẳn từ nhỏ cậu đã ăn như thế này rồi. Dạng con nhà nghèo như chúng tớ cả đời không không ăn nổi chocolate mắc như vậy lần nào, thật sự quá xa xỉ, vào miệng đã tan, nếu cứ một hai phút đã hòa tan hết ở trong miệng như vậy thì bốn chữ số nhân dân tệ cũng không còn”“
Người trong kí túc xá bị chọc cười, Chu Tiểu Ninh hình dung cũng quá mức rồi.
Lý Duyệt lật sách tiếp tục xem nói: “Tranh Tranh, ba mẹ cậu làm nghề gì mà ra tay thật sự rộng rãi đến tức giận”
Phó Mặc Tranh tùy tiện trả lời qua loa một câu: “Ừm… Làm ăn, cụ thể làm gì tớ cũng không rõ lắm”
Chu Tiểu Ninh rất khinh thường cô ấy: “Nghe câu này xong là biết con cái nhà có tiền không biết khó khăn của thế gian rồi, bố mẹ làm gì cũng không biết nhưng cũng không hỏi, đưa tiền là xài, còn lại không biết gì cả”
Phó Mặc Tranh nằm trên giường, nghe bạn cùng phòng tớ một câu cậu một câu lại không có lòng dạ nào nói chuyện phiếm, cô ấy ôm điện thoại nhìn khung chat Wechat với Lâm Bạc Thâm, lịch sử lần nói chuyện phiếm trước còn dừng lại tại một tuần trước.
Cô ấy rất muốn gửi một tin nhắn Wechat cho anh ấy, cho dù là gửi một biểu tượng cảm xúc không liên quan.
Nhưng lý trí bảo cô ấy nên dừng lại trực tiếp tắt máy rồi đi ngủ.
“Thời gian cậu và Lâm Bạc Thâm quen biết ngắn ngủi như thế, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610164/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.