“Không cần đâu” Anh ấy cũng không bị thương nặng lắm nên có thể tự xuống giường được.
“Vậy có chuyện gì thì cậu gọi cho tôi, không thì gọi Triệu Hà An sang đây cũng được.”
Sau khi Thịnh Hoài Nam rời khỏi phòng bệnh thì ngay lập tức nhấn nút nghe máy.
Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ thanh tú nhưng tràn đầy vẻ tức giận: “Thịnh Hoài Nam, sao anh nghe máy chậm thế hả?”
“Vừa nãy anh hơi bận một chút, sao thế, nhớ anh rồi hả?” Trong giọng nói của Thịnh Hoài Nam có một chút vẻ lưu manh.
“Hừ, em không thèm nhớ anh đâu. Không phải anh hẹn em đi ăn tối nay à, em đến nhà hàng rồi, thế anh đang ở đâu hả?”
Diệp Duy chờ lâu nên không chịu nổi: “Bao giờ anh mới đến vậy hả?”
Thịnh Hoài Nam mở cửa xe rồi chui vào. Anh ta vừa khởi động ô tô vừa nói: “Bé cưng của anh, đợi anh mười lăm phút nữa thôi. Nay bạn anh xảy ra chuyện, phải nhập viện nên có hơi tốn thời gian một chút.”
Thịnh Hoài Nam là kiểu người lúc nào cũng thoải mái, hành vi thì phóng túng, riêng về phần đối nhân xử thế thì anh ta cứ như một tuyển thủ chuyên nghiệp vậy.
Trông Diệp Duy là người khá vô tư nhưng trong chuyện tình cảm thì Diệp Duy cũng chỉ là lính mới thôi. Nên khi nghe thấy hai từ “bé cưng” thốt ra từ miệng Thịnh Hoài Nam thì mặt cô ấy hơi đỏ lên rồi sẵng giọng: “Ai là bé cưng của anh! Đừng có gọi bừa!”
“Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610161/chuong-1006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.