Chương 977:
Nghe anh nói vậy cô gái nhỏ lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thằng vào anh, hé môi lộ ra mấy cái răng nho nhỏ xinh xắn, vô cùng hồn nhiên thoải mái cười nói: “Anh không sao là tốt rồi”
Lâm Bạc Thâm cố gắng kìm nén ý muốn giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ trước mặt mình một cái.
‘Yết hầu anh khẽ chuyển động lên xuống.
Tăng Lê lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Bạc Thâm, chúng ta nên đi thôi.
Buổi chiều còn phải đi gặp thầy Đinh nữa đấy”
Lâm Bạc Thâm khẽ cúi đầu xuống, nhìn qua có chút lạnh nhạt không quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn đi với Tăng Lê.
Đúng lúc này Phó Mặc Tranh nhận được điện thoại của Diệp Duy, cô ấy hỏi cô đang ở đâu rồi, còn nói sẽ gặp cô ở căn tin.
Phó Mặc Tranh nhanh chóng tới căng tin, sau khi cô và Diệp Duy xếp hàng lấy cơm xong xuôi, lại nhìn thấy Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê ở đó.
Phó Mặc Tranh và Diệp Duy dày mặt bưng khay thức ăn đi đến chỗ bọn họ.
Diệp Duy hỏi: “Đại thần, chỗ này không có ai ngồi chứ ạ?”
“Không có ai đâu.”
Phó Mặc Tranh và Diệp Duy lập tức ngồi xuống.
Vốn là Lâm Bạc Thâm và Tăng Lê vốn ngồi đối diện nhau, bây giờ Phó Mặc Tranh đi tới ngồi bên cạnh Lâm Bạc Thâm, Diệp Duy bên cạnh Tăng Lê.
Tăng Lê không còn tý khẩu vị nào nữa, hết chuyện này đến chuyện khác kéo đến làm tâm trạng vốn vui vẻ của cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610132/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.