Chương 938:
Ánh mắt của Long Ngự trước sau như một vẫn dừng trên mặt của Nguyệt Như Ca, giọng lãnh đạm nói: “Trước cứ giữ ấm đi đã”
“Vâng”
Lúc ngủ, cô ta không còn hung dữ mà vô cùng yếu ớt và khơi dậy ý muốn bảo vệ trong người anh ta.
Long Ngự nâng tay lên, khẽ vuốt lọn tóc dài trên trán Nguyệt Như Ca ra đăng sau tai.
Nhớ lại mười tám năm trước, khi cô ta vẫn còn là một đứa trẻ, bởi vì tính tình quật cường lại ít nói nên cô ta hay bị mấy đứa trẻ ngỗ nghịch ở viện phúc lợi bắt nạt.
Tính cách cô ngang bướng, cho dù bọn nhóc kia có cướp đồ ăn của cô thì cũng không hề yếu thế mà cùng đám nhóc kia gây gổ. Vì vậy cô †a phải nhịn đói rất lâu.
Khi đó, anh ta cũng chỉ lớn hơn cô ta ba tuổi, bọn họ là cùng một loại người, thích rời xa đám người đó, quen thuộc với việc bị cô lập.
Anh ta đặt những chiếc bánh hấp nóng hổi trộm được từ phòng bếp của viện phúc lợi vào trong ngực ôm lấy, ngực anh ta đau vì bỏng rát.
Nhưng anh ta vẫn cố chịu đựng để đưa những chiếc bánh hấp nóng tới trước mặt cô ta.
Đã vài ngày rồi, cô ta không được ăn cơm, lúc ăn những chiếc bánh hấp kia, cô ăn ngấu nghiến đến nỗi bị nghẹn ở cổ họng, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên nhưng vẫn cố gắng nhét vào miệng bởi vì cô ta đã rất đói.
Long Ngự nghĩ, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/610093/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.