Mộ Vi Lan bất giác đưa tay ra kéo tay anh: “Này Phó Hàn Tranh em không thể nhìn đường được anh định làm gì vậy?”
“Yên tâm đi anh sẽ ôm em và không để em bị ngã”
Cô cảm thấy dở khóc dở cư: ngờ gì đây lại phải che mắt em?”
“Cũng không được coi là điều bất ngờ nhưng anh biết em chắc chắn sẽ thích”
Nghe anh nói như vậy khiến cô ngày càng tò mò hơn.
Rốt cuộc anh định cho em điều bất “Rốt cuộc là anh chuẩn bị gì vậy?”
Mộ Vi Lan vẫn không ngừng lẩm bẩm nhưng Phó Hàn Tranh không đáp lại cô.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa “tít, tít”, anh đang mở cửa thì phải?
“Anh đã xong chưa vậy?”
Bước vào trong phòng Mộ Vi Lan cảm thấy ấm áp hơn một chút, người đàn ông phía sau hơi nghiêng người và nói thầm bên tai cô: “Xong rồi”
Sau đó anh buông bàn tay đang che mắt cô ra.
“Cạch!”
Căn phòng tối đen như mực bỗng chốc được thắp sáng.
Cô vẫn còn chưa kịp phản ứng lại đây là có ý gì nhưng anh đã lên tiếng nói: “Trước đây vẫn luôn muốn tặng cho em nhưng lại muốn giấu em, việc trang trí hơi tốn công và mất thời gian một chút nên mới bị trì hoãn đến bây giờ, em có thích không?”
Đây là một văn phòng làm việc rất rộng rãi không chỉ có một tâng mà còn có cả tầng hai, tuy rằng trang trí và thiết kế rất đơn giản nhưng lại không mất đi sự tỉnh tế, từ việc sắp đặt nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609888/chuong-733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.