Chương 687:
Lục Hỉ Bảo ngồi trên giường khẽ hừ một tiếng, “Đúng là ngoan cố”
Giang Thanh Việt đi được ba ngày, cả người Lục Hỉ Bảo đều ỉu xìu.
Cho dù cô tìm cho mình rất nhiều chuyện để làm, nhưng chỉ cần không rảnh rỗi một chút, vẫn không nhịn được nỗi nhớ anh.
Nếu như đây là ở Bắc Thành, có lẽ cô còn có thể tìm Mộ Vi Lan ra đi dạo một chút để giải sầu, tám chuyện thiên hạ, ở Bắc Thành, cô cũng có công việc của mình, không như ở trong biệt thự rảnh rỗi đến phát mốc người lên như vậy.
Huống chỉ, căn biệt thự này lớn như vậy, nhưng ở các ngõ ngách quanh co, đều có thể lơ đãng nhìn thấy thứ gì đó thuộc về Giang Thanh Việt, chỉ cần một chút rảnh rỗi, nỗi nhớ nhung lại như dây mây và dây leo vươn tay móc dài vô hạn, quấn vòng quanh buồng tim, siết chặt đến phát đau.
Lục Hỉ Bảo cũng nghĩ đến chuyện nhờ Nguyệt Như Ca đưa cô đi thăm thú nước Z vòng vo, nhưng mà Nguyệt Như Ca ở các phương diện khác đặc biệt nam tính, ví dụ như phần lớn con gái đều thích đi dạo phố, nhưng Nguyệt Như Ca không thích, cảm thấy không những rất lãng phí thời gian, còn phải chú ý chung quanh có người nào khả nghi hay không bất cứ lúc nào.
Sống mà cảnh giác phòng bị như Nguyệt Như Ca, Lục Hỉ Bảo không làm được, cũng cảm thấy như vậy sẽ rất mệt mỏi.
Cô dứt khoát nằm ì trên giường, ăn no ngủ kỹ, hết ngủ lại ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609842/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.