Chương 597:
Nếu không suy tính đến ý đồ và mục đích của Châu Thắng khi đưa Hỉ Bảo đến bên anh, chỉ cần xét chuyện này, đương nhiên là Giang Thanh Việt rất vui rồi, mỗi ngày xa cách, Hỉ Bảo nhớ anh bao nhiêu, anh cũng nhớ cô bấy nhiêu, thậm chí chỉ hơn chứ không kém.
Cô mặc rất dày, ôm trong lòng càng thêm mềm mại, nhưng Giang Thanh Việt vẫn muốn ôm sát cô hơn. Sau khi buông cô ra, anh xoa đầu cô, ánh mắt sâu thăm thẳm chăm chú nhìn cô, khóe môi nở nụ cười cưng chiều ấm áp.
Thật tốt biết bao, sau một quãng đường trắc trở gian nan, cô vẫn dũng cảm vượt qua để tới bên anh rồi.
Lục Hỉ Bảo giống như một đứa bé, nhào vào lòng anh một lần nữa, hai tay vươn ra từ trong ống tay áo, ôm chặt lấy eo anh, gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong lòng anh, không biết mật.
“Kẹo ăn hết rồi Nhắc tới chỗ kẹo mà anh để lại, Lục Hỉ Bảo phồng má trừng mắt với anh, rì ầm một tiếng, cô nói: “Người ta ăn hết sạch từ lâu rồi, anh còn nói ăn xong kẹo là anh sẽ trở lại, anh là đồ lừa đảo!”
lậy lần sau anh để lại hai thùng, như thế sẽ có đủ thời gian, em cũng không nói anh lừa em nữa”
Cô gái nhỏ nhăn mày, đáy mắt buồn buồn: “Vì sau lại để lại càng nhiều?”
Để lại càng nhiều kẹo, nghĩa là thời gian anh đi càng lâu hơn, Lục Hỉ Bảo không thích.
Giang Thanh Việt nhìn cô lại thấy hơi đau lòng: “Được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609752/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.