Trở về tầng trên, cả đám người cùng ăn khuya, ồn ào nhấn nháo hồi lâu rồi ai về nhà nấy, đều đi nghỉ ngơi lấy lại sức lực.
Mộ Vi Lan ăn hơi no quá, sau khi tắm xong, lên giường nằm lại trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được.
Từ khi chung sống với Phó Hàn Tranh, hiếm khi cô phải ngủ một mình thế này, đêm nay, Phó Hàn Tranh không ngủ bên cạnh cô, cũng không có mặt trong căn phòng này, Mộ Vi Lan cảm thấy hơi khó ngủ.
Chuông điện thoại di động bỗng vang lên, một tin nhắn vừa được gửi tới, là tin nhắn của Phó Hàn Tranh.
“Bà Phó của anh, em đã ngủ chưa?”
Đọc tin nhắn này, Mộ Vi Lan vô thức nở nụ cười dịu dàng, cầm điện thoại lên, trở mình, nhắn tin trả lời Phó Hàn Tranh: “Chưa, em không ngủ được.”
Một là vì không có Phó Hàn Tranh ở bên cạnh, hai là tâm trạng vẫn còn khá kích động, một chốc một lát khó có thể đi vào giấc ngủ.
Tuy hôn lễ lần này chỉ là làm bổ sung, hai người đã đăng kí kết hôn từ lâu rồi, tuy cô vẫn luôn cảm thấy hôn lễ chỉ là một loại hình thức mà thôi nhưng đến lượt chính mình cử hành hôn lễ, lòng vẫn không thể kiềm chế nổi cơn hưng phấn kích động.
Bởi vì đây là hôn lễ với anh, với một người con trai tên là Phó Hàn Tranh ấy, cho nên lòng cô vô cùng xốn xang.
Trước đây, khi đăng kí kết hôn rồi ở cùng nhau, bọn họ mới chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, khi đó, cô làm hết thảy chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609674/chuong-519.html