Sáng sớm ngày hôm sau Mộ Vi Lan bị tiếng chuông báo thức ầm ĩ đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng vươn tay tắt báo thức, nhưng mò tới bên giường chỉ là một khoảng trống vắng, cô mở mắt ra, trong phòng hoàn toàn không có hình bóng của Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan vén chăn ngồi dậy, nhưng chân lại mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã nhào. Cô như nhớ đến chuyện nào đó, mặt đỏ như muốn bốc cháy.
Cô mặc đồ ngủ và mang dép lê chạy xuống lầu. Sư tử nhỏ chạy nhào về phía cô, ở chỗ mắt cá chân cô cọ tới cọ lui. Mới sáng sớm mà trên bàn ăn chỉ có mình Tiểu Đường Đậu đang ăn sáng.
Mộ Vi Lan khẽ chau mày, hỏi: "Đường Đậu, ba con đâu rồi?"
"Chào buổi sáng Mộ Mộ! Ba nói hôm nay ba có một cuộc họp rất quan trọng nên đã đến công ty từ sớm rồi ạ!"
"Nhưng hôm nay rõ ràng là thứ bảy mà, sao anh ấy còn phải đi làm chứ?"
Tiểu Đường Đậu lắc lắc cái đầu nhỏ, sau đó liền leo xuống khỏi ghế đi đến bên cạnh Mộ Vi Lan, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Mộ Vi Lan mà đung đưa, nháy đôi mắt to, hỏi: "Mộ Mộ, mẹ có phải là muốn đi sang nước Anh không?"
Mộ Vi Lan ngẩn ngơ một hồi, cô xém chút nữa đã quên chuyện này mất rồi, đáp: "Đúng vậy!"
"Mộ Mộ, mẹ đừng đi có được không? Con, em trai, cả ba nữa ai cũng rất nhớ mẹ."
Nhìn bộ dáng Tiểu Đường Đậu đáng thương nũng nịu, Mộ Vi Lan cúi người ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu nhóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609663/chuong-508.html