Suốt quãng đường quay về biệt thự nhà họ Phó, Mộ Vi Lan ngồi ở phía sau ghế lái cứ luôn thất thần.
Tiểu Đường Đậu chớp đôi mắt to nhìn cô mấy lần, bàn tay nhỏ bắt lấy, lắc lắc cánh tay của cô: “Mẹ ơi, con muốn chơi trò chơi, mẹ có thể cho con mượn điện thoại được không ạ?”
HỒ, được chứ!”
Mộ Vi Lan hồi thần lại, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Tiểu Đường Đậu.
Phó Hàn Tranh đang lái xe ở phía trước, liếc mắt nhìn vợ và con gái qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đường Đậu, lúc đang đi xe mà chơi điện thoại là không tốt cho mắt đâu.”
Tiểu Đường Đậu lẩm bẩm trong miệng: “Người ta chỉ chơi một lát thôi mà."
Nhóc con làm nũng một câu, Phó Hàn Tranh cũng không quan tâm đến con bé nữa, ngược lại có chút lo lắng cho Mộ Vi Lan, từ sau khi nói chuyện với giám khảo Phương, tinh thần của cô cứ như để trên mây vậy.
Phó Hàn Tranh hơi cau mày, không kiềm chế được mà hỏi cô: “Giám khảo Phương đã nói chuyện gì với em thế, tại sao trên suốt đường đi em lại không nói câu nào vậy?”
Vừa được vào vòng chung kết thì nên vui mừng mới đúng, sao mặt cô lại có vẻ buồn rầu thế kia cơ chứ.
Mộ Vị Lan còn chưa biết phải nói chuyện đó với Phó Hàn Tranh như thế nào, nhéo nhéo lòng bàn tay của mình nói: “Không có chuyện gì, vì đột nhiên được vào vòng chung kết nên em cảm thấy áp lực quá lớn, còn phải nghĩ xem tác phẩm tiếp theo nên thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609661/chuong-506.html