Khi Có Tồn Ngô nghe lời tỏ tình của cô, trái tim anh cảm thấy ngọt ngào như được rót một lớp mật ong dày.
Hòa Tuệ dựa vào vai Cổ Tồn Ngộ và nói: "Nhưng mà...Cổ Tồn Ngộ, môi trường sống của giới nhà giàu các anh thực sự rất khác với những người bình thường như bọn em. Giống như buổi trưa, trên bàn ăn nhà anh phải uống canh trước rồi mới ăn cơm, nhưng nhà em đều ăn cơm trước rồi mới uống canh, hoặc là chan canh ăn với cơm, hơn nữa nhà anh mỗi lần gắp thức ăn còn phải sử dụng đũa riêng, anh không thấy mệt sao?"
Cổ Tồn Ngộ lắc đầu: "Quen rồi." "Cũng phải, anh chắc chắn là quen rồi, dù sao đây cũng là lối sống hàng ngày của bọn anh. Nhưng chắc em phải cần rất nhiều thời gian để thay đổi. Nói xong, Hòa Tuệ mỉm cười, nụ cười không có gì áp lực, nhưng Cổ Tôn Ngộ lại nói: "Trước đây em ăn như thế nào thì sau này vẫn cứ ăn như vậy. Giống như em nói, anh không cần phải theo khẩu vị của em, em cũng không cần phải theo thói quen của anh. Em là vợ anh, anh yêu mọi thứ ở em, kể cả mọi thói quen của em, dù có là khuyết điểm, đó cũng là một phần của em mà anh yêu"
Hòa Tuệ sửng sở trước những lời nói yêu thương này của anh.
Cho dù có là khuyết điểm, cũng là một phần của cô mà anh yêu.
Hòa Tuệ khoác cánh tay Cổ Tồn Ngộ, dựa vào vai anh, sức chiến đấu lại được khơi dậy: “Ông xã, vì anh, vì cuộc sống hạnh phúc sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609644/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.