Chương trước
Chương sau
Khi Có Tồn Ngô nghe lời tỏ tình của cô, trái tim anh cảm thấy ngọt ngào như được rót một lớp mật ong dày.
Hòa Tuệ dựa vào vai Cổ Tồn Ngộ và nói: "Nhưng mà...Cổ Tồn Ngộ, môi trường sống của giới nhà giàu các anh thực sự rất khác với những người bình thường như bọn em. Giống như buổi trưa, trên bàn ăn nhà anh phải uống canh trước rồi mới ăn cơm, nhưng nhà em đều ăn cơm trước rồi mới uống canh, hoặc là chan canh ăn với cơm, hơn nữa nhà anh mỗi lần gắp thức ăn còn phải sử dụng đũa riêng, anh không thấy mệt sao?"
Cổ Tồn Ngộ lắc đầu: "Quen rồi." "Cũng phải, anh chắc chắn là quen rồi, dù sao đây cũng là lối sống hàng ngày của bọn anh. Nhưng chắc em phải cần rất nhiều thời gian để thay đổi. Nói xong, Hòa Tuệ mỉm cười, nụ cười không có gì áp lực, nhưng Cổ Tôn Ngộ lại nói: "Trước đây em ăn như thế nào thì sau này vẫn cứ ăn như vậy. Giống như em nói, anh không cần phải theo khẩu vị của em, em cũng không cần phải theo thói quen của anh. Em là vợ anh, anh yêu mọi thứ ở em, kể cả mọi thói quen của em, dù có là khuyết điểm, đó cũng là một phần của em mà anh yêu"
Hòa Tuệ sửng sở trước những lời nói yêu thương này của anh.
Cho dù có là khuyết điểm, cũng là một phần của cô mà anh yêu.
Hòa Tuệ khoác cánh tay Cổ Tồn Ngộ, dựa vào vai anh, sức chiến đấu lại được khơi dậy: “Ông xã, vì anh, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng ta, em nhất định sẽ nhanh chóng thích nghi với cuộc sống của nhà họ Cổ, để bố có cái nhìn khác về em!”
Ảnh mắt Cổ Tồn Ngộ chất chứa đầy sự cưng chiều: “Nhất định có thể "
Người anh yêu tốt như vậy, ông Cổ sớm muộn cũng sẽ thích cô.
Buổi tối, khi dùng bữa, có rất nhiều món được dọn lên, từ món thanh đạm đến món bình thường, còn có một vài món cây. Ông Có liếc nhìn món ăn, khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
Cổ Tồn Ngộ trực tiếp trả lời: “Là con dẫn đầu bếp làm như vậy, trong nhà chỉ có mình bố ăn nhạt, những người khác đều thích ăn cay. Không thể vì một minh bố mà để tất cả mọi người phải chịu theo
Hòa Tuệ sợ ông Cổ tức giận, cô lập tức kéo tay áo của Cổ Tồn Ngộ, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đừng nói nữa, bởi vì cô đã nhìn thấy sắc mặt của ông Cổ ngày càng tăm tối hơn.
Quả nhiên, một giây sau, ông Cổ lạnh lùng nói: "Các người bây giờ bắt đầu không nghe lời ta nữa đúng không? Ta ở trong cái nhà không có quyền nói phải không?"
Lão Mã đứng bên cạnh làm người giảng hòa, mim cười nói: “Ông chủ, ông nói cái gì vậy, cậu chủ và cô chủ đều còn trẻ, khẩu vị nặng một chút cũng là bình thường"
Ông Cổ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì, cầm đũa bắt đầu ăn.
Ông thấy không phải Cổ Tồn Ngộ thích ăn, mà là vợ anh thích ăn những món có hương vị.
Tháng nhóc chết tiệt, lấy vợ rồi quên bỏ Sau bữa tối, Hòa Tuệ xin phép lịch sự và lên lầu, Cổ Đình Xuyên cũng đi theo: “Mẹ, chúng ta có vẻ Bắc Thành nữa không?"
Hòa Tuệ tưởng con mình nhớ nhà, cô đưa tay xoa đầu cậu bé: "Từ nay về sau đây sẽ là nhà của chúng ta. Bố con đã giúp con làm thủ tục nhập học rồi, sau này con sẽ học ở Để Đô
Nghe đến việc phải học ở Đế Đô, Cổ Đình Xuyên lập tức trở nên không vui: "Cái gì? Tại sao bố mẹ không bàn bạc với con chứ?"
Hòa Tuệ sững sờ trước phản ứng quá kích của con trai mình: "Sao vậy, mẹ tưởng con biết đến Đế Đô là chắc chắn phải đi học ở Đế Đô chứ"
Cổ Đình Xuyên ngồi xuống thảm, nhìn chằm chằm vào hai bắp chân: “Mẹ! Mẹ đi cầu xin bố giúp con! Để con về Bắc Thành học đi
Hòa Tuệ từ trên giường đứng dậy, ngồi xuống cạnh con trai, cô suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cô cười nói: “Chắc không phải con không nỡ xa Tiểu Đường Đậu chứ?"
Có Đình Xuyên bị đoán trúng tâm tư, cậu bé đò mặt, đầy tay Hòa Tuệ ra: "Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, không có chuyện đó "Cổ Đình Xuyên, mẹ đoán trung tâm tư của con rồi phải không?"
Cổ Đình Xuyên phụng phịu, một lúc lâu sau mới lại hỏi: "Vậy rốt cuộc có thể về Bắc Thành không?" "Không được, mẹ và bố con đều không trở về Bắc Thành, một mình con về Bắc Thành học làm sao được?"
Cổ Đình Xuyên bĩu môi và nói: “Bố có nhiều tiền như vậy, có thể thuê một bảo mẫu hoặc người giúp việc nào đó cho con mà!" "Cổ Đình Xuyên! Con càng nói càng không đúng rồi, một mình con ở Bắc Thành, bảo mẫu chăm con, bố mẹ làm sao có thể yên tâm được?"
Cổ Đình Xuyên nhận thấy việc không còn có thể thay đổi được nữa, cậu siết chặt tay và đập vào tran mình. "Mẹ, mẹ có Wechat của cô Mộ phải không?" “Ừm, sao vậy? Con muốn tìm Tiểu Đường Đậu?"
Cổ Đình Xuyên nhìn Hòa Tuệ và nói: “Mẹ, con muốn kết nối tình cảm với Tiểu Đường Đậu
Hòa Tuc suýt thì cười phì.
Con có mới bao nhiêu tuổi đã biết kết nối tình cảm?
Nhưng Hòa Tuệ cũng không từ chối, tình cảm giữa bạn trẻ đều luôn ngây thơ, không có gì sai, vậy là Hòa Tuệ gọi video call cho Mộ Vị Lan.
Cổ Đình Xuyên ngồi một bên, chờ đợi điện thoại được kết nối.
Một lúc sau, Mộ Vi Lan mới nghe điện thoại. “Tuệ Từ, mình vừa đi rửa trái cây
Mộ Vĩ Lan mỉm cười vẫy tay với Hòa Tuệ, Hòa Tuệ cũng cười và hỏi: "Cậu ăn gì vậy?" “Mình đang mang thai nên rất muốn ăn đồ chua. Hàn Tranh sai người đi mua ít ô mai chua về cho mình ăn, Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu ăn một miếng đều nôn hết ra, nói là ghê răng. Bây giờ cả nhà chỉ có mình là giỏi ăn chua nhất." “Con trai ăn chua, con gái ăn cay. Cậu ăn được chua như vậy, không chừng đứa nhỏ này là con trai đấy" "Khi nào sinh ra rồi sẽ biết, à phải rồi, cậu và Đình Xuyên đến Đế Đô đã thích nghỉ được chưa? Có phải nhà họ Cố giàu lắm không?"
Nhắc đến chuyện này, Hòa Tuệ rất đau đầu, cô bất lực nói: "Nói đến điều này, mình chuyện muốn hỏi cậu, nhà họ Phó có dùng đũa riêng trong khi ăn không?"
Mộ Vị Lan bật cười: "Không phải chứ, nhà họ Cổ chú trọng như vậy sao? Thật đúng chất nhà giàu, nhà họ Phó khi ăn đều rất thoải mái, muốn ăn gì thì ăn, Tiểu Đường Đậu thường nghịch ngợm trên bàn ăn, đôi khi con bé chỉ ăn vài miếng rồi chạy đi chơi, làm sao có thể ăn uống đàng hoàng như những nhà quý tộc được. Ông Phó cũng không hay ở nhà, kể từ khi chị dâu và cháu của Hàn Tranh dọn ra ngoài, chỉ có ba người chúng mình cùng nhau ăn cơm, chúng mình đều ăn tùy thích.
Hòa Tuệ tỏ vẻ khổ sở: “Mình ngưỡng mộ cậu quá, nhà họ Cổ trước khi ăn phải uống canh trước, gắp thức ăn phải dùng đũa riêng. Điều khoa trương nhất là trên bàn ăn toàn là những món nhạt nhẽo, may là buổi tối Tôn Ngộ đã kêu đầu bếp làm mấy món để ăn được với com."
Mộ Vi Lan ôm bụng cười: "Khoa trương như vậy sao? Ăn thôi cũng phải phép tắc như vậy? Chúng mình muốn ăn gì thì ăn, đôi lúc chỉ có mình với Đường Đậu ở nhà, cũng chỉ làm có hai món ăn."
Hòa Tuệ lắc đầu: "Cậu không hiểu được đầu, nhà họ Có dùng bữa cũng giống như thể vua chúa cổ đại, còn có người đứng bên cạnh gắp thức ăn cho
Cổ Đình Xuyên ở bên cạnh thấy mẹ và cô Mô không ngừng nói chuyện, cậu véo cánh tay Hòa Tuệ và thì thầm: "Mẹ"
Sau đó Hòa Tuệ mới nhớ ra mục đích thực sự của cuộc gọi video call này: "Phải rồi, Vi Lan, Tiểu Đường Đâu đâu? Sao mình không thấy con bé?"
Trong video, Mộ Vi Lan quay đầu lại và gọi Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, mau lại đây, để cô Hòa gặp con."
Tiểu Đường cầm xe lửa đồ chơi chạy đến, đứng trong lòng Mộ Vĩ Lan và vẫy tay chào Hòa Tuệ trong video: "Cô Hòa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.