Chương trước
Chương sau
Cổ Tôn Ngộ kiên nhẫn dỗ dành nói: “Tuệ Tuệ, anh biết bây giờ em vẫn chưa muốn đến Đế Đô, cũng không muốn đối mặt với người nhà họ Cổ. Anh cũng không muốn ép buộc em, muốn cho em thời gian để chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng em muốn ngăn cách hai nơi với anh sao?"
Hòa Tuệ cắn môi: “Cổ Tồn Ngộ, anh đang ép em." “Chỉ cần em muốn trở về, anh sẽ cùng em về Bắc Thành mỗi tuần, được không?"
Làm sao Hòa Tuệ có thể đấu lại được với Cổ Tồn Ngộ, vài ba lời của Cổ Tồn Ngộ đã có thể thuyết phục được cô.
Cổ Tồn Ngộ nói rằng nhà họ Cổ có đủ mọi thứ, thậm chí không cần mang theo quần áo, nhưng Hòa Tuệ lưu luyến, cô muốn đem theo một chút đổ từ ngồi nhà nhỏ đã sống trong suốt ba năm qua này để làm kỳ niệm. Mặc dù Đế Đô cách Bắc Thành không xa, nhưng Cổ Tôn Ngộ là người thừa kế của tập đoàn Cổ Thị, đợi sau khi anh chính thức tiếp quản tập đoàn, anh làm sao có thể rành rỗi bên cô mỗi ngày, càng không thể thường xuyên trở về Bắc Thành cùng với cô.
Cô sắp đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, một ngôi nhà cũng lạ lẫm, Hòa Tuệ đem theo chiếc gối mà cô thường nằm ngủ.
Cổ Tồn Ngộ cười hỏi: “Em đem theo gối ngủ làm gi?" “Em thích, nằm trên chiếc gối ngủ quen thuộc, ít nhất em có thể thoải mái một chút."
Cổ Tồn Ngộ cảm thấy cô nói cũng có lý nên đề cô lấy bất cứ thứ gì mà cô muốn.
Trên máy bay, Hòa Tuệ lo lắng hỏi: “Bố anh không thích em như vậy, liệu có khó hòa đồng không?" "Nếu em thực sự không thể hòa hợp với ông ấy, đợi một thời gian nữa chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống. Anh có rất nhiều căn hộ ở Đế Đô, đến lúc đó em có thể sống ở bất kỳ căn hộ nào mà em thích."
Hóa Tuệ nhìn bộ dạng "kiêu ngạo" của anh, cô bống chốc cảm thấy khó chịu, ôm gối đầu và nói: "Em biết anh có tiền, nhưng cũng không cần phải lăng phí như vậy chử Mua nhiều căn hộ như vậy để án à?"
Cô Tồn Ngô nhìn dáng và dễ thương của cô, giải thích nói: "Gia nhà ở Đế Đô đất, mua nhiều một chút de dau tu." “Trò chơi của người giàu
Cổ Tồn Ngộ nắm lấy tay cô: "Bà Cổ, có phải em có thành kiến với những người có tiền không?" “Ông chủ của công ty em rất keo kiệt, đặc biệt rất thích trừ lương. Thường thì một số người có thành tích, tiền hoa hồng kéo dài đến nửa năm cũng không biết có phát hay không. Cổ Tồn Ngô, anh cũng đối xử với nhân viên của mình như vậy sao?" “Anh rất hào phóng đối với những nhân viên có năng lực, bà Cố
Hòa Tuế suy nghĩ lung tung suốt chặng đường, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã den Dé Dô.
Sau khi xuống máy bay, Hòa Tuệ đứng đó ôm gối đầu không chịu đi.
Sau khi Cổ Tồn Ngộ đi lấy vali, anh quay đầu nhìn lại thì không thấy cô đâu, cô đứng ở một góc rất xa và không chịu rời đi. Cổ Tồn Ngô ôm trán, bước tới và nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?". “CỔ Tôn Ngộ, bây giờ em có thể quay về Bắc
Thành được không?" “Bà Cổ, không phải trước giờ em đều rất tiết kiệm sao? Vừa mới đến Đế Đô, lại mua vé bay về Bắc Thành, rất tốn tiền”
Hòa Tuệ giật giật khỏe miệng, giơ tay véo lấy eo anh: “Đồ tư bản ác độc! Tối qua còn ra vẻ em cứ tiêu tiền của anh đi, bây giờ đến mua cái vé máy bay cũng không nỡ . Truyện Tiên Hiệp
Cổ Tồn Ngộ mìm cười, một tay kéo vali, một tay ôm cô và nói: "Đi thôi, trợ lý Cao đang đứng đợi chúng ta ở cửa rồi, nếu em còn muốn lùi bước, anh thật sự phải nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh rồi."
Hòa Tuệ trừng mắt nhìn anh.
Vừa bước tới cổng sân bay, Cao Lực đã xuống xe, và mở cửa xe Rolls Royce. “Boss, bà chủ
Hòa Tuệ nhận ra Cao Lực trong nháy mắt: Thì ra là anh
Trước kia, Cổ Tồn Ngô thuê một chiếc xe ô tô, người tài xế gặp hôm đó chính là người này, và hóa ra anh ta chính là trợ lý của cổ Tồn Ngôi
Hòa Tuệ cảm thấy chỉ số 10 của mình bị Cổ Tôn
Ngô ném xuống đất và chơi đùa
Cao Lực ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, bà chủ, lúc đó không tiện nói "
Hòa Tuệ lên xe và lẩm bẩm: “Cổ Tồn Ngô, rốt cuộc anh còn giấu giếm em bao nhiêu chuyện?" “Bà Cổ, chúng ta về nhà rồi giải quyết được không?"
Chiếc xe Rolls Royce đen lái vào biệt thự của nhà họ Cổ.
Qua cửa sổ xe, Hòa Tuệ nhìn căn biệt thự sang trong trước mặt, sân trước của căn nhà này vô cùng rộng lớn, ngẩng đầu lên nhìn, phía đông còn có một bể boi lón.
Một thế giới thật là xa hoa, thế giới của người có tiền đúng thật là khoa trương, đâu đâu cũng thấy mùi tiền.
Sau khi Có Tồn Ngô và Hòa Tuệ vào nhà, Cô Đình Xuyên phấn khởi chạy đến khi nhìn thấy Hòa Tuệ. “Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng đến rối Con nhớ mẹ muốn chết
Hòa Tuệ lườn cậu bé "Mẹ thấy con ở đây chơi rất vui, không có chút gì gọi là nhớ mẹ cả." “Làm gì có, mẹ, tối qua con nhớ mẹ quá, không thể nào ngủ được.
Hòa Tuệ bản tin bán nghĩ nhìn con trai: “Thật sao?"
Cổ Tồn Ngộ còn lâu mới tin điều cậu bé nói, anh khịt mũi: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, ông nội đâu? "Ông nội đang tưới hoa ở sau vườn"
Hòa Tuệ hít một hơi thật sau, lại phải đến gặp ông ấy sao?
Thành thật mà nói, Hòa Tuệ có chút sợ ông Cổ, mặc dù ông Cổ đã có tuổi, nhưng dù sao ông cũng đã từng lăn lộn trên thương trường, trên người ít nhiều cũng có vẻ uy nghiêm và độc đoán. Nhất là khi ông Cổ còn không thích cô, những lời ông nói với cô lại càng khó nghe hơn.
Cô đang suy nghĩ, ông Cổ đã đi từ ngoài vườn vào
Theo sau ông Cổ còn có một người phụ nữ trẻ nhà. dẹp. Hòa Tuệ sửng sở, cô cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp này rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó. Nhưng có cũng không nhớ rõ là mình đã từng gặp ở dâu.
Liễu Tiêm Tiêm cũng nhìn thấy Hòa Tuệ, đôi mắt cô ta run lên.
Cổ Tồn Ngộ thực sự đưa người phụ nữ này trở về nhà họ Cổ.
Cổ Đình Xuyên giới thiệu với ông Cổ: “Ông nội, đây là mẹ cháu.
Ông Cổ thậm chí không thèm nhìn Hòa Tuệ, nhưng vì có cháu trai ở đó nên ông chỉ khế “Ừm" một tiếng, sau đó liền chuyền chủ đề nói: "Đình Xuyên, trưa nay cháu muốn ăn gì? Ông dặn nhà bếp làm cho cháu ăn."
Hòa Tuệ bị gạt sang một bên, cô có chút ngại ngùng, Cổ Tồn Ngộ như đã quen với điều đó, anh ôm cô và nói: "Không cần phải quan tâm.
Liễu Tiêm Tiêm sải bước trên đôi giày cao gót tới chào hỏi Hòa Tuệ rất thân thiện: “Xin chào, tôi là Liễu Tiêm Tiêm."
Hòa Tuệ đang định giơ tay ra và giới thiệu bản thân mình, nhưng lại bị Cổ Tồn Ngô năm chặt lấy tay cô. Anh lạnh lùng liếc nhìn Liễu Tiêm Tiêm và nói: “Cô Liều là người của công chúng, sau này ít lui tới nhà hạ Cổ chúng tôi thôi, tránh để báo chí lại viết lung tung. Người không biết...còn tưởng cô và bố tôi....
Ông Cổ nghe thấy vậy, ngụm trà vừa mới uống nghẹn lại cổ họng: “Cổ Tồn Ngội Con nói vớ vẫn gi thé!"
Liễu Tiêm Tiêm đứng bên cạnh, khuôn mặt thanh tủ đỏ bừng, trông rất khó coi.
Cổ Đình Xuyên không thích người phụ nữ này chút nào, cậu bé nghiêng người và làm mặt xấu với Liễu Tiêm Tiêm.
Hòa Tuệ vẫn chưa kịp hiểu rõ tình hình, Cổ Tồn Ngộ đã kéo tay cô và nói: "Bà xã, chúng ta đi xem phòng ngủ, em cần cái gì hay thiếu thứ gì, anh sai người đi mua"
Sau khi Hòa Tuệ bị Cổ Tồn Ngộ kéo lên lầu, Hòa Tuệ tò mò hỏi: "Cô Liễu vừa rồi là ai vậy?" “Tình địch của em" "Cái gì?"
Cổ Tồn Ngô nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen sáng bóng, cố tình nói: "Người phụ nữ đó rất nhiều chiêu trò, em nên canh chừng kĩ chồng em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.