Chương trước
Chương sau

**********
Hoà Tuệ ra ngoài không đem theo điện thoại, khi Cổ Tồn Ngộ đang thay giày, thì phát hiện điện thoại của cô ấy vẫn để trên tủ giày.
Cổ Tồn Ngộ tìm rất lâu, cuối cùng phát hiện Hoà Tuệ đang ngồi trên nghế nghỉ ở khu vui chơi của khu dân cư.
Cổ Tồn Ngộ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh đang buộc chặt bỗng được thả lỏng ra.
Sải đội chân dài bước tới, kiềm chế nóng này nói: “Ra ngoài sao lại không mang điện thoại chứ?” Hoà Tuệ nhìn xuống mũi giày của anh ấy, ngữ khí điềm đạm nói, “Quên mất." “Không phải là đi mua thức ăn sao? Thức ăn đâu?” “Không muốn mua. “Không muốn mua thức ăn, cũng không về nhà, mà ngồi ở đây làm gì chứ?”
Giọng nói của Cố Tôn Ngộ có chút cứng rắn, anh ấy trước giờ đối với cô ấy ấm áp, Hoà Tuệ không kìmđược có chút tủi thân.
Hoà Tuệ mím môi nói: “Em thích.
Cố Tồn Ngội
Người phụ nữ này, lại còn chơi trò giận dỗi à.
Cố Tôn Ngộ hít thở một hơi sâu, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Hoà Tuệ lại ngồi dịch sang một bên, không muốn ngồi gần anh ấy, Cổ Tôn Ngộ đương nhiên muốn đi theo, lại áp sát một chút, lặp lại như vậy, cuối cùng Hoà Tuệ ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm anh ấy. “Cổ Tồn Ngột
Tâm trạng bí bách của người đàn ông, lúc này mới tốt lên một chút, “Cuối cùng cũng chịu quan tâm anh roi à?"
Hoà Tuệ: “ Anh đừng ngồi gần em như thế, nóng. “ở trên giường lại gần như thế sao em lại không chế nóng chứ?" “Anh. Hoà Tuệ đỏ mặt, phòng mặt lườm anh ấy.
Cổ Tồn Ngộ kéo cô ấy vào lòng, ôm cô ấy một cách không nghi ngờ gì, trong giọng nói trầm thấp, đem theo chút dỗ dành: “Vẫn đang giận anh sao? Sau đó không phải 27 triệu, đều bị em hạ giá xuống 7 triệu rồi à?” “... Em là đang giận chuyện 27 triệu hay là 7 triệu đó sao?”
Cổ Tồn Ngộ nhìn vào đôi mắt tròn long lanh của cô ấy, kiên nhẫn hỏi: “Vậy em nói cho anh nghe, emđang giận cái gì nào?” “Em... em chính là giận anh đấy, tại sao trước khi làm không thương lượng trước với em chứ, Cổ Tồn Ngộ, có đôi lúc em cảm thấy em không hiểu anh một chút nào, cái cảm giác này anh có hiểu không, tuy em và anh đã kết hôn được ba năm, cũng có con rồi, chúng ta hằng ngày đều cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, nhưng em cứ cảm thấy, em không hiểu được anh.”
Mọi biểu hiện của anh ấy, đều hoàn hảo quá mức như thế, hoàn hảo đến nỗi Hoà Tuệ cảm giác, bọn họ vốn không phải người cùng chung một thế giới.
Cổ Tồn Ngộ nhìn vào khoé mắt đỏ hoe vì ấm ức của cô ấy, trong lòng bỗng đau thắt, giơ tay vuốt lên khuôn mặt mềm mại của cô ấy, “Chuyện em muốn biết, anh sẽ nói cho em biết, đừng khóc nữa được không?”
Nước mắt của bà Cổ giống như là hạt đậu vàng vậy, vừa rơi xuống, nặng như thế, nặng tới mức khiến cho Cổ Tồn Ngộ có chút hoang mang.
Hoà Tuệ vén môi nói: “Vậy sau này anh đừng thuê xe đắt như vậy nữa nhé, em không thích đâu.” “Được, sau này không thuê nữa.” “Còn nữa, anh không được tiêu tiền linh tinh.
Hoà Tuệ lẩm bẩm, hôm nay thuê xe, tiêu hết 7 triệu, Hoà Tuệ thực sự thấy sót.
Cổ Tồn Ngộ cười nhẹ một tiếng, chiều chuộng nói: “Được, nghe bà Cổ hết, sau này anh Cổ nhất định sẽ tiết kiệm có được không?”“Vậy còn được.
Người phụ nữ cong miệng lên, chớp chớp mắt.
Cổ Tồn Ngộ bị giọng nói mềm mại của cô ấy làm cho ngứa ngáy, giơ tay kéo cô ấy lại, con mắt đen nóng bỏng khoá chặt lên khuôn mặt và đôi môi của cô ấy, “Bà Cổ, bây giờ anh có thể hôn em không?” * Cổ Tồn Ngộ, đây là đang ở ngoài đấy.” “Nhưng anh muốn hôn.”
Um...
Còn chưa đợi cô ấy đồng ý, người đàn ông đã trực tiếp hôn.
Cổ Tồn Ngộ là kiểu người thân sĩ, ở trên chuyện vợ chồng thân mật, sẽ lịch sự hỏi cô ấy, có được không? Nhưng, người đàn ông này, đồng thời lại rất bá đạo, cô ấy nói không được, thì anh ấy sẽ không làm sao?
Đương nhiên, đáp án sẽ là phủ định.
Anh ấy hỏi, chỉ là biểu đạt mang tính tượng trưng cho sự trân trọng và tôn trọng của anh ấy đối với cô mà thôi.
Hoà Tuệ túm lấy cổ áo sơ mi của anh ấy, khiến cho cổ áo sơ mi của anh nhăn nhúm lại.
Cổ Tồn Ngộ cười nhẹ một tiếng, trêu chọc nói: “Bà Cổ, chiếc sơ mi này đắt lắm đấy. Làm nhắn thì không dễ xử lí đầu.
Hoà Tuệ đỏ mặt nhìn vào cổ áo đã bị cô ấy làm nhăn nhúm của anh ấy, bàn tay nhỏ mảnh khảnh vộivàng giúp anh ấy chỉnh lại cổ áo, lẩm bẩm nói: “Bộ vets này có phải cũng là đi thuê không? Bao nhiêu tiền một ngày thế?” “Cái này không đắt?” “Bao nhiêu tiền?”
Cổ Tồn Ngộ tuỳ tiên nói một cái giá: "700 nghìn. Hoà Tuệ chau mũi, ngâm nga một tiếng, "Lụn bại.” “Sau này anh sẽ đưa tiền mặt và thẻ ngân hàng của anh đặt ở chỗ em hết nhé, anh nghĩ lụn bại cũng không có tiền tiêu đâu.”
Hoà Tuệ cảm thấy đây là một ý kiến không tồi, “Nhưng mà không phải anh đã đưa thẻ lương cho em rồi sao? Số tiền vặt khác, anh cứ giữ mà tiêu đi, để tránh thời gian lâu, anh sẽ thấy em là một người vợ quản gia, trong lòng sẽ có thành kiến với em.”
Đàn ông ở bên ngoài, trên người ít nhiều cũng phải có chút tiền, Hoà Tuệ vẫn là hiểu, suy cho cùng lòng tự tôn của đàn ông cũng tương đối mạnh mẽ, đều không muốn thừa nhận mình là người bị vợ quản, đặc biệt là người đàn ông giữ thể diện như Cổ Tồn Ngô.
Bàn tay to của Cổ Tồn Ngộ, ôm lấy eo của Hoà Tuệ, cúi đầu lấy mũi cọ vào mặt của cô ấy, khàn giọng hỏi: “Vẫn đang giận à?”
Hoà Tuệ ngửa mặt lên nhìn anh ấy nói: “Cổ Tồn Ngộ, sau này anh không được lừa em, cũng không được che giấu em” “Được, sau này có bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ nói với em.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.