Biệt thự nhà họ Phó, trên bàn ăn trưa.
Tiểu Đường Đậu ăn mấy miếng cơm, rồi đi sang một bên chơi, bát cơm đã sắp nguội cả rồi, Phó Hàn Tranh không nhịn được dạy bảo hai câu, tiểu Đường Đậu liền giả bộ đáng thương nắm lấy tay của Mộ Vi Lan, trốn ra sau Mộ Vi Lan, giận dỗi trong lòng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan đương nhiên là hiểu chuyện, liền kéo tiểu Đường Đậu lên ghế ngồi, “Mau ăn đi, nếu không ăn, Đường Đậu sẽ không cao được đầu, không cao được thì sẽ bị Cổ Đình Xuyên nói là người lùn đấy, Đường Đậu muốn cứ bị Cổ Đình Xuyên nói là người lùn sao?"
Đứa bé nghe thấy cái này, lập tức cầm đũa lên, vội vàng vợ cơm trong bát ăn, "Con mới không muốn làm người lùn. “Ăn từ từ thôi.
Mộ Vi Lan gặp một miếng sườn cho cô con gái.
Người đàn ông ngồi đối diện, hơi hơi chau mày: *Của anh đâu?”Người đàn ông này, đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn phải người khác gắp thức ăn cho thế?
Mộ Vi Lan trợn mắt nhìn anh, nhưng vẫn gắp cho anh một miếng sườn, trêu chọc nói: “Nào, bạn lớn Phó Hàn Tranh, gắp cho bạn một miếng sườn này. “Bố ấu trí quá đi.”
Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm trưa, ông Phó cùng đoàn người già của ông ấy ra ngoài đi du lịch rồi, tiểu Hàm lại bị Hướng Nam Tây đón đi, trong nhà ngoài người giúp việc ra, thì thứ bảy chỉ có ba người bọn họ, khó tránh khỏi vắng vẻ.
Mộ Vi Lan hỏi: “Đúng rồi, khi nào bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609625/chuong-470.html