Trong trường mẫu giáo, Cổ Đình Xuyên và tiểu Đường Đậu ngồi cùng nhau.
Cổ Đình Xuyên liếc nhìn tiểu Đường Đậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được lên tiếng nói: “Phó Mặc Trành, qua mấy hôm nữa, có thể mình sẽ phải chuyển trường rồi."
Tiểu Đường Đậu nhớn mày, mở to mắt nhìn cậu bé, giọng sữa hỏi: "Tại sao? “Bởi vì nhà mình quá nghèo, học ở đây thì lại quá đắt.” Cổ Đình Xuyên thật thà nói.
Tiểu Đường Đậu mím môi, nhìn chằm chằm Cổ Đình Xuyên nói: “Bố mình có rất nhiều rất nhiều tiền, mình có thể bảo bố giúp cậu đóng tiền học.”
Cổ Đình Xuyên mở to hai mắt, đôi mắt bỗng sáng lên, “Thật sao?”
Tiểu Đường Đậu rất nghiêm túc gật gật cằm, “Bố mình rất yêu mình, nếu mình nói với bố, bố chắc chắn sẽ giúp cậu thôi.”
Cổ Đình Xuyên vừa bắt đầu thì cảm thấy cái ý kiến này không tồi, vừa có thể ở lại đây tiếp tục đi họccùng Phó Mặc Trành, lại vừa có thể giúp bố mẹ giảm nhẹ gánh vác trong nhà, nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu bé là một người đàn ông, nếu như vậy, thì chẳng phải cậu ấy bằng với việc ăn nhờ ở đậu sao?
Không được không được, tuyệt đối không được. “Thôi bỏ đi, bảo bố cậu đóng tiền học cho mình cũng không được tốt, mình vẫn là nên chuyển trường thôi.”
Tiểu Đường Đậu vừa ngây thơ lại vừa thật thà, thấy Cổ Đình Xuyên không bằng lòng, liền lấy từ trong cặp sách ra một túi bánh quy, đi cho Cổ Đình Xuyên. "Vậy được thôi, cái này là quà tạm biệt mình tặng cho cậu.”
Cổ Đình Xuyên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609622/chuong-467.html