Sau khi ra khỏi lớp học, Cổ Đình Xuyên và tiểu Đường Đậu cùng ngồi bên bồn hoa dưới một gốc cây to.
Tiểu Đường Đậu mở to mắt nhìn Cổ Đình Xuyên, chu miệng hỏi: “Cổ Đình Xuyên, tại sai cậu lại giúp mình chứ?”
Cổ Đình Xuyên có chút ngạo mạn nhìn đứa bé, giơ tay xoa lên đầu của đứa bé, “Ngốc!”
Tiểu Đường Đậu hừ một tiếng, “Cậu làm rối tóc mình rồi!”
Đứa bé vừa chỉnh lại đầu tóc, vừa nghiêm chỉnh nói: “Cổ Đình Xuyên, tuy mình rất cảm ơn cậu vì vừa nãy cậu giúp mình, nhưng nếu cậu còn chọc mình tức giận, thì mình vẫn là không muốn để ý đến cậu đâu.” “Mình chọc cậu tức giận lúc nào thế?”
Rõ ràng là đứa bé đang chọc giận cậu bé mà! Cậu bé đối với cô bé tốt như thế, mà cô bé vẫn lén lút với người tên Ngô Trạch Sâm ở lớp trên kia! Thật là tức chết thắng bé rồi!
Tiểu Đường Đậu trợn to mắt nhìn cậu bé: “Vừa nãy cậu làm rối tóc của mình, chính là đang chọcgiận mình đấy.”
Ngốc nghếch!
Cổ Đình Xuyên không quan tâm đến đứa bé nữa, quay người có chút kiêu ngạo trực tiếp đi vào trong lớp.
Tiểu Đường Đậu ngây thơ, căn bản không hiểu những thứ này, liền sờ lên đầu, rồi theo sau đi vào lớp.
Vào giờ ngủ trưa, tiểu Đường Đậu đang ngủ say, trong cơn mơ màng, cảm giác có người đang kéo quần áo của cô bé.
Nguy Tùng Dương ngồi ở phía sau đứa bé, giống như là phát hiện ra một thế giới mới, kéo dây áo ba lỗ mặc bên trong chiếc áo sơ mi màu trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609617/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.