Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Hì Bảo đem theo đôi mắt đỏ hoe sưng vù đi ra khỏi phòng ngủ.
Bố Lục và mẹ Lục đang nghe động tĩnh ở cửa phòng ngủ, sau khi Lục Hi Bào vừa mở cửa, bỗng đơ ra, sau đó giả bộ như không có chuyện gì quay người rời đi. “Lão Lục à, sáng nay ăn gì thế?" “Cứ ăn cơm chan canh đi, con gái thì sao, con muốn ăn gì?".
Lục Hi Bảo mim môi, nói: “Bố mẹ ăn đi, con không muốn ăn."
Mẹ Lục chau mày, tỏ vẻ không vui, “Tối qua con cũng không ăn gì, sáng nay vẫn không ăn cơm, con muốn đổi đến hỏng dạ dày sao?"
Bố Lục cử dùng ánh mắt để ra hiệu cho mẹ Lục dịu lại một chút, nhưng mẹ Lục tỉnh tình nóng này, khi lên cơn giận, cũng không kiềm chế được cái nóng này. Lục Hi Bảo bơ phờ đi vào trong phòng tắm, đang tàm, thì cuông cửa reo lên.
Bố Lục ấn mẹ Lục ngồi xuống ghế, “Em ngồi đi, anh đi mở cửa"
Bổ Lục vừa mở cửa ra, thì thấy Giang Thanh Việt đứng ở ngoài cửa.
Bố Lục do dự một hồi, là để anh ấy vào, hay là không cho anh ấy vào, đây là một câu hỏi đảng phải suy nghĩ. "Lão Lục, là ai thế?"
Phòng của nhà họ Lục không to, mẹ Lục vừa nghiêng đầu, thì nhìn thấy tên khốn nạn lừa gạt con gái mình kia đang đứng ở cửa, sắc mặt bỗng trở nên u ám. “Đóng cửa lại."
Mẹ Lục cứng còi dặn dò, vốn dĩ không định để Giang Thanh Việt vào.
Bố Lục vừa định đóng cửa, thì Giang Thanh Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609594/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.