Thể lực của người đàn ông và người phụ nữ, trước giờ khác xa nhau, đặc biệt là ở phương diện này.
Sau khi Phó Hàn Tranh làm xong, hiển nhiên tinh thần dồi dào, vô cùng dễ chịu, nhưng Mộ Vi Lan nằm ở trên giường, lại mệt tới mức ngủ thiếp đi.
Hơi thở của cô rất kém, lông mi rất dài, Phó Hàn Tranh đưa mắt nhìn cô, đôi môi cong lên, tâm trạng cực kỳ tốt, sau đó đặt một nụ hôn thương xót lên trên trán của cô.
Mộ Vi Lan ngủ được khoảng hơn nửa tiếng, khí tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối.
Sau khi vận động một trận, bụng của cô cũng bắt cầu đổi.
Phó Hàn Tranh hỏi: “Em đói chưa?" “Ừm, em muốn ăn cá dưa chua."
Cả dưa chua?
Phó Hàn Tranh kéo cô dậy, "Đi, đi ăn cơm,Mộ Vi Lan vừa mặc quần áo, vừa hỏi: "Khách sạn lớn như này, cũng có cả dưa chua sao? Em còn muốn ăn bánh gạo chiến nữa. " “Bà chủ muốn ăn, đầu bếp nếu như dám không làm, thì ông chủ sẽ sa thải anh ta.
Mộ Vi Lan ôm mặt cười, trong đầu hiện lên viễn cảnh đầu bếp vẻ mặt hoang mang.
Đầu bếp khách sạn bảy sao, bị yêu cầu làm cá dưa chua, bánh gạo chiên, cũng thật là ấm ức rồi.
Vào trong thang máy, Phó Hàn Tranh đột nhiên đi ra phía sau cô, giơ tay bịt vào hai mắt của cô.
Mộ Vi Lan theo phản xạ giơ tay đậy lên trên mu bàn tay của anh, "A... làm gì mà phải bịt mắt em thế?"
Người đàn ông phía sau, hơi thờ nam tính áp sát bên tại cô, hạ thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609581/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.