Chương trước
Chương sau
Thể lực của người đàn ông và người phụ nữ, trước giờ khác xa nhau, đặc biệt là ở phương diện này.
Sau khi Phó Hàn Tranh làm xong, hiển nhiên tinh thần dồi dào, vô cùng dễ chịu, nhưng Mộ Vi Lan nằm ở trên giường, lại mệt tới mức ngủ thiếp đi.
Hơi thở của cô rất kém, lông mi rất dài, Phó Hàn Tranh đưa mắt nhìn cô, đôi môi cong lên, tâm trạng cực kỳ tốt, sau đó đặt một nụ hôn thương xót lên trên trán của cô.
Mộ Vi Lan ngủ được khoảng hơn nửa tiếng, khí tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối.
Sau khi vận động một trận, bụng của cô cũng bắt cầu đổi.
Phó Hàn Tranh hỏi: “Em đói chưa?" “Ừm, em muốn ăn cá dưa chua."
Cả dưa chua?
Phó Hàn Tranh kéo cô dậy, "Đi, đi ăn cơm,Mộ Vi Lan vừa mặc quần áo, vừa hỏi: "Khách sạn lớn như này, cũng có cả dưa chua sao? Em còn muốn ăn bánh gạo chiến nữa. " “Bà chủ muốn ăn, đầu bếp nếu như dám không làm, thì ông chủ sẽ sa thải anh ta.
Mộ Vi Lan ôm mặt cười, trong đầu hiện lên viễn cảnh đầu bếp vẻ mặt hoang mang.
Đầu bếp khách sạn bảy sao, bị yêu cầu làm cá dưa chua, bánh gạo chiên, cũng thật là ấm ức rồi.
Vào trong thang máy, Phó Hàn Tranh đột nhiên đi ra phía sau cô, giơ tay bịt vào hai mắt của cô.
Mộ Vi Lan theo phản xạ giơ tay đậy lên trên mu bàn tay của anh, "A... làm gì mà phải bịt mắt em thế?"
Người đàn ông phía sau, hơi thờ nam tính áp sát bên tại cô, hạ thấp giọng nói: "Bất ngờ." "Bất ngờ? Bất ngờ gì chứ?" "Sắp đến rồi."
Thang máy, kêu "ting" một tiếng, đã đến tầng chóp.
Phó Hàn Tranh nửa đỡ nửa ôm cô, từ trong thang máy đi ra.Mộ Vi Lan có chút mất kiên nhẫn, “Đã được mở mắt ra chưa?"
Phó Hàn Tranh dẫn cô đến bên bàn ăn, rồi mới thả tay tay đang bịt mắt cô ra, cùng lúc đó, người đàn ông cúi đầu ghé đến bên tại cô lên tiếng: “Bà Phó, kỷ niệm một năm kết hôn vui vẻ. ***
Mộ Vi Lan sửng sở, vậy mà anh vẫn nhớ sao?
Trước mắt, là những con đ đóm đang bay nhảy trên bầu trời, trên bàn có bày rượu sâm panh và nến, xung quanh là những quả bóng bay đầy màu sắc, trên quả bóng bay to nhất trong những quả bóng bay đó được viết “Kỷ niệm một năm" phía trên đỉnh đầu của bọn họ là một mái vòm trong suốt, ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy những ngôi sao trong đêm xuyên qua tấm kính.
Những thứ này đều là được anh đặc biệt sắp
Chỉ là... “Sao anh biết hôm nay em sẽ về?"
Những thứ này, rõ ràng là được chuẩn bị trước đó. Giữa bàn ăn hình chữ nhật, có đặt một bó hoa hồng trắng kèm theo hạt sương, rất tươi mới, rõ ràng là xep.vừa mới mang lên, "Hôm nay, anh từ đầu định bay đến Nam thành đón em về, nhưng em lại làm rối kế hoạch của anh.
Mộ Vi Lan ánh mắt run run, "Anh... anh sớm đã lên kế hoạch hết rồi sao? Vì vậy, anh đã nhớ ra ngày hôm nay từ sớm rồi sao?"
Phó Hàn Tranh sải chân bước đến, cầm bó hoa hồng trắng xinh đẹp cao quý kia lên, tặng cho cô, ánh mắt trêu đùa: “Bà Phó, anh không hờ hững giống như em đâu, đến tận ngày kỷ niệm mới nhớ ra.”
Mộ Vi Lan ôm lấy bỏ hoa hồng trắng, nhìn thấy bên trong bỏ hoa, còn có một hộp quà nhỏ, hai mắt liền cong lên: "Anh còn chuẩn bị quà cho em nữa à?" “Mở ra xem đi."
Mộ Vi Lan dè dặt mở ra, bên trong là một sợi dây chuyển kim cương được thiết kế đơn giản nhưng lại vô cùng khéo léo, viên kim cương lấp lánh, vừa nhìn là biết giá không thơm chút nào. “Anh đeo giúp em "Um."
Phó Hàn Tranh cầm sợi dây chuyền trong hộp lên, đi ra phía sau cô, giúp cô đeo lên.
Mô Vi Luận sở vào sợi dây chuyển ở chỗ xương quaixanh, hơi đỏ mặt hỏi: "Có đẹp không?" "Rất đẹp."
Rất nhanh, nhân viên phục vụ và người chơi đàn liền tới.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, nhân viên hỏi: “Tổng giám đốc Phó, bà chủ Phó, hai vị muốn ăn đồ gi?"
Mộ Vi Lan vẫn còn quyến luyến món cá dưa chua, "Tôi muốn ăn cá dưa chua."
Gần đây mang thai, không phải muốn ăn cay, mà là muốn ăn chua.
Nhân viên phục vụ: “Cái này..."
Khách sạn bảy sao, ở một nơi lãng mạn như vậy, trong ngày kỷ niệm đáng giá như này, vừa ăn cả dưa chua, vừa nghe đàn sao?
Bà chủ Phó có chút thú vị đấy nhỉ...
Mộ Vĩ Lan hơi hơi chau mày: “Không được à?"
Phó Hàn Tranh điềm đạm dặn dò: “Còn không mau đi dặn dò đấu bếp, nếu như không ngon bằng cá dưa chua ở quán ven đường làm, thì đừng làm công việc này nữa."
Nhân viên phục vụ: "... Vâng vâng vângMộ Vi Lan gọi anh ấy lại, có chút ngại ngùng nói: “Đúng rồi, phiền anh đem đến một phần bánh gạo chiến nữa."
Phó Hàn Tranh sắp xếp dụng cụ dùng bữa bên dưới, "Tôi cũng muốn một phần."
Mộ Vi Lan đơ ra, không ngờ rằng Phó Hàn Tranh cũng muốn ăn thử không có dinh dưỡng như vậy. " Không vấn đề"
Nhân viên phục vụ quay người lại, vẻ mặt cạn lời, bà chủ Phó chắc chắn là ăn quá nhiều sơn hào hải vị rồi!
Vừa là cá dưa chua vừa là bánh gạo chiến... tổng giám đốc Phó còn về mặt chiều chuộng cũng gọi thêm một phần chứ chuyện gì đây không biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.