Chương trước
Chương sau
Sau khi Diệp Hi được Tổng Yến Trầm gọi dậy, liền ngồi xuống cạnh bàn ăn dưới tầng, ăn món sủi cảo Vạn Lý Hương mà Côn Dã khó khăn lắm mới mua được từ trong 10km về, rất là hài lòng.
Tâm trạng xấu liên quan đến cả ngày hôm nay cũng đều được gạt bỏ hết.
Côn Dã đi đến, nhỏ tiếng nói: “Cô Hi, sủi cảo này tôi mua thực sự rất gian nan, phải xếp hàng rất dài, khó khăn lắm mới mua về được, sợ bị nguội, trên đường đạp ga giống như đua xe vậy, cô nhất định phải ăn hết đấy. Nếu không thì, cậu chủ hai chắc lại không vui “Cầu xin tôi đi." “... Cái gì?" Côn Dã há to miệng, không hiểu.
Diệp Hi cong miệng cười khinh, "Cầu xin tôi ăn hết bát sủi cảo này. "Bà cố à. cô đừng giày vò tôi nữa, cậu chủ hai sẽ giết tôi mất.“Nhìn vào phần trung thành này của anh, tha cho anh đấy."
Còn Dã lúc này mới yên tâm.
Tổng Yến Trầm tắm rửa xong, mặc một bộ pijama mềm mại, từ trên tầng đi xuống. “Anh theo tôi đến phòng sách một chuyển"
Còn Dã đi theo Tổng Yến Trầm đến phòng sách. Đến phòng sách, Tổng Yến Trầm nheo mắt lại, hỏi: “Chuyện tôi bảo anh điều tra, điều tra thế nào rồi?" “Tra được rồi. Cô Hi nảy sinh mâu thuẫn với bạn cùng phòng, là vì bạn cùng phòng cố ý khoá van nước lại, hại cô Hi tắm được một nửa thì mất nước."
Tổng Yến Trầm hơi hơi chau mày: “Chỉ vì cái này sao?" “Lúc đó Lí Vân Tuyết đã tiến hành công kích ngôn ngữ với cô Hi?" “Công kích cái gì?"
Côn Dã đơ ra, đang do dự không biết có nên nói cho Tổng Yến Trầm biết không, “Cái này..
Nói "hi Vân Tuyết nói, cô Hì được bao nuôi, làm tình nhân không nhìn thấy ánh sáng của đại gia... Nơichúng, nói rất khó nghe, cô Hi rất tức giận, nên đã tát cho Lí Vân Tuyết một cái, sau đó hai người liền bắt đầu đánh lộn"
Tổng Yến Trầm chau mày chặt hơn, lạnh giọng hỏi: "Có lấy được camera của đồn cảnh sát lúc đó không?" “Lấy được rồi, đã gửi vào email của anh rồi. Đúng rồi, cậu chủ hai, cảnh sát Hà nói, lúc đó gọi điện cho bố mẹ của cô Hi, kết quả bố mẹ của cô Hi nói... không có đứa con gái này".
Nhịp tim của Tổng Yến Trầm ngưng lại, ánh mắt loé lên tâm trạng khác thường.
Vì vậy, Hi Hi là vì cái này nên mới khóc ở tron lòng anh ấy sao?
Cũng là vì cái này, cô ấy mới lại bắt đầu gặp ác mộng sao?
Tống Yến Trầm và Côn Dã từ trong phòng sách đi ra, sau khi xuống tầng, thì đã không đấy người ngồi cạnh bàn ăn đâu rồi, mà cái bát được đặt ở trên bản đã trống rỗng, sủi cáo bên trong đã được ăn hết, chỉ còn lại nửa bát canh.
Tống Yến Trầm đơ ra, ý thức được gì đó, sải bước chân đi lên phòng ngủ trên tầng hai, lại phát hiện trongphòng trống rỗng không có người. “Còn Dã! Cho người đi tìm Hi Hiện Nhớ đọc truyện trên
Nửa đêm nửa hôm, Tổng Yến Trầm sắc mặt lạnh ngắt, giơ chân đi ra vườn, vừa ra khỏi biệt thự, thì nhìn thấy dưới ánh đèn lờ mờ cách đó không xa, Diệp Hi ngồi xổm bên cạnh rừng trúc, đang chơi cùng một con mèo nhỏ.
Trái tim đang co thắt, bỗng nhiên được thả lỏng, về lại trạng thái ban đầu.
Bàn tay đang đặt lên trên tay cầm của chiếc xe, cũng thu lại.
Côn Dã đương nhiên cũng nhìn thấy Diệp Hi đang ngồi cạnh rừng trúc, "Cậu chủ hai, cô Hi vẫn ở đây.
Là anh ấy quá căng thẳng.
Tổng Yến Trầm thở dài một hơi, nói với Côn Dã "Anh về trước đi." "Vâng."
Tổng Yến Trầm đi đến, rù mắt xuống nhìn cô gái đang ngồi xổm dưới đất, thấy cô ấy ăn mặc phong phanh, liền cởi chiếc áo khoác trên người xuống đắp lên trên vai của cô ấy. "Tôi không lạnh""Mặc vào."
Tổng Yến Trầm rất cố chấp, Diệp Hi cũng lười tranh chấp với anh ấy, bèn ngoan ngoãn khoác áo khoác của anh ấy vào.

Tổng Yến Trầm cũng cúi người ngồi xổm xuống, mim cười hỏi: “Sao đột nhiên lại chạy ra đây thế?" "Tôi vừa ăn sủi cảo xong, con mèo này liền nhảy ra, không biết là mèo hoang từ đâu đến, nên tôi đã đuổi theo ra đây
Tống Yến Trầm thấy cô ấy hình như rất thích con mèo hoang này, đề nghị nói: "Hay là chúng ta nhận nuôi nó đi? Cùng nhau nuôi nó?"
Như vậy, giữa bọn họ, sẽ có một thủ nuôi chung, có lẽ Hi Hi của anh ấy sẽ bằng lòng lại gần anh ấy hơn một chút.
Diệp Hi không trả lời, chì mím môi nói: “Cũng không biết là ai đã vứt nó đi, nếu như không quyết định muốn nuôi nó cả đời, thì sao lại sinh nó ra chứ.
Trong lời nói, dường như không giống là đang nói con mèo hoang này, mà là đang ngầm ý nói bản thân cô ấy.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé có chút ngẩn ngơ của cô ấy, lồng ngực của Tổng Yên Trầm, bất giác đaunhói. “Anh nuôi, nuôi cả đời"
Tổng Yên Trầm chia tay ôm lấy con mèo đó,
Diệp Hi sửng sở, nhắc nhở nói: "Nó là mèo hoang đầy bản lắm."
Tổng Yến Trầm trước giờ thích sạch sẽ, vậy mà lại chìa tay ra ôm con mèo hoang nhem nhuốc này, cũng thật là hiếm thấy.
Nhưng Tống Yến Trầm ít khi hạ mình, lại không có được sự coi trọng của con mèo hoang này, con mèo hoang vùng vẫy trong tay anh ấy, sau đó nhảy xuống đất, rất nhanh liền chạy đi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tổng Yến Trầm bỗng cứng đơ.
Diệp Hi vén môi lên, cười gượng, “Anh nguyện ý nuôi nó, nhưng hình như nó không mấy vui vẻ!
Sắc mặt của Tống Yến Trầm lạnh xuống một độ, ảnh mắt lờ mờ vẻ sắc bén. "Em không muốn được anh nuôi à?"
Đột nhiên, một câu hỏi lạnh như băng cất lên sau lưng Diệp Hi, sống lưng của Diệp Hi liền co lại.khi Tổng Yến Trầm trở nên u ám, cô ấy vốn dĩ không dám đối kháng.
Đã từng có một quãng thời gian rất dài, Diệp Hi cảm thấy Tổng Yến Trầm là ác quỷ, cô ấy chạy, anh ấy liền giam cầm cô ấy, vào lúc hai người bế tắc nhất, Tổng Yến Trầm liền bóp cổ của cô ấy nói nếu như còn có lần sau, anh ấy sẽ đánh gãy chân của cô ấy...
Cho dù những năm nay, người đàn ông thô bạo, có tính chiếm hữu mãnh liệt tới mức biến thái kia, đã tốt lên được một chút, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tỉnh khó rời.
Nếu như Diệp Hi vẫn luôn khiêu chiến giới hạn của anh ấy, anh ấy không để bụng làm cho quan hệ của bọn họ hồi phục lại như trước kia, cho dù quan hệ đó rất bế tắc, nhưng chỉ ít cô ấy cũng ở bên cạnh mình.
Tổng Yến Trầm trước giờ không quan tâm thủ đoạn để có được Diệp Hi của mình không vẻ vang như thế nào, cái anh ấy quan tâm, từ trước đến giờ chỉ có cô ấy có thể ngoãn ngoãn ở bên cạnh anh ấy hay không.
Tổng Yến Trầm rất chiều chuộng cô ấy, nhưng cũng có thể tiêu diệt cô ấy.
Diệp Hi bóng run cầm cập, nhưng lại cần rằng hồi: “Trong mắt của anh, tôi giống với con mèo hoàng đó,cũng chỉ là một con thú nuôi, anh chỉ là thích trói tôi ở bên cạnh anh, nếu như anh thực sự yêu tôi, thì nên tồn trọng tôi. Giống như mỗi quyết định sẽ tôn trọng Mộ Vi Lan của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan muốn đến Nam thành ở một tuần, Phó Hàn Tranh liền đồng ý một tuần. Anh nói anh có thể thay đổi được tính chiếm hữu của anh, nhưng bây giờ anh lại trở nên cố chấp như vậy, Tổng Yến Trầm... …... "
Người đàn ông đột nhiên bể cô ấy lên, “Nhắc đến người đàn ông khác ở trước mặt anh, em có biết hậu quả là gì không?" “.. Anh không nói đạo lý l “Em so sánh anh với Phó Hàn Tranh, vậy em thì sao, có phải cũng cần so sánh với tiều Lan không? Tiểu Lan sẽ chạy trốn khỏi Phó Hàn Tranh à? Nhưng Diệp Hi, em chạy trốn hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác lừa anh, tín dụng ở chỗ anh của em, đã là con số không rồi." “Nhưng mà Phó Hàn Tranh không hề hại Mộ Vi Lan tan cửa nát nhà! Nếu như không phải anh, tiểu Cần sẽ không chết, bố mẹ sẽ không hận tôi như thế thậm chí còn nói không sinh ra đứa con gái như tôi nữa
Tống Yên Trầm ôm Diệp Hi vào trong rừng trúc,chống cô ấy lên một cây trúc cứng cáp, ánh mắt đỏ Tực như máu.
Diệp Hi phòng bị nhìn chăm chăm anh ấy, ánh mắt có chút hoảng sợ: "Anh... anh muốn làm gì?” “Hi Hi, đừng có hết lần này đến lần khác khiêu chiến lòng kiên nhẫn của anh đối với em.
Bàn tay to của người đàn ông, thô bạo kéo váy của cô ấy xuống...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.