Lục Hỉ Bảo tức giận chạy về nhà, cô ấy đứng sau ô cửa sổ, đôi mắt ứa nước mắt lén lút nhìn chăm chăm vào người đàn ông vẫn đang đứng dưới tầng.
Bàn tay nhỏ bịt vào miệng, che đậy đi tiếng nấc nghẹn ngào.
Tại sao đã kết hôn rồi, mà vẫn muốn đến trêu đùa cô ấy chứ.
Bây giờ nghĩ lại, cô ấy quả thực không hiểu gì về Giang Thanh Việt, đến cả trong nhà có những ai, cô ấy cũng không hề biết.
Giang Thanh Việt tất nhiên đáng giận, nhưng người hồ dồ hơn lại là bản thân. Cô ấy chìa tay lau nước mắt, kéo tấm rèm cửa sổ xuống, không muốn đặt ánh mắt xuống dưới tầng thêm nữa.
Người đó... sau này có như thế nào, cũng không còn liên quan gì đến cô ấy nữa rồi.
Cô ấy không hèn hạ đến mức đi làm người thứ ba trong hôn nhân của người khác, sự dạy dỗ từ nhỏ và giới hạn đạo đức trong lòng cô ấy, không cho phép cô ấy làm như vậy.
Dưới tầng, Giang Thanh Việt dựa vào xe, lại châm một điếu thuốc nữa.
Nơi mà anh ấy đứng, dưới chân là một đống đầu thuốc.
Anh ấy trước giờ giữ mình trong sạch, với tư cách là một bác sĩ, anh ấy vốn không hề nghiện thuốc lá, nhưng bây giờ, lại phải dựa vào thuốc để quên sầu, anh ấy vẫn cứ nhìn lên ánh đèn chiếu ra từ ô cửa sổ ở trên tầng.
Không biết qua bao lâu, ánh đèn liền dập tắt.
Giang Thanh Việt vứt điếu thuốc lá đang kẹp trong ngón tay xuống dưới đất, rồi lấy giày giảm lên.
Cách đó không xa, truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609569/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.