Sau bữa tối, Hàn Linh kiềm cớ rời đi. "Phòng khám của tôi còn hẹn một bệnh nhân đến tư vấn tâm lý, tôi về trước đây."
Mộ Vi Lan đứng dậy, mim cười nói: "Vậy tôi không giữ bác sĩ Hàn ở lại nữa. Tôi biết thường ngày bác sĩ Hàn bận rộn, không nhất thiết phải đến nhà chúng tôi không nhất thiết...
Ảnh mắt Hàn Linh run rẩy.
Sắc mặt Hàn Linh hơi thay đổi, người luôn bình tĩnh như cô ta cũng bị rối loạn bởi những lời nói khiêu khích này của Mộ Vi Lan.
Sau khi Hàn Linh ra khỏi biệt thư, Phó Hàn Tranh đi theo sau.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn hai người đang trò chuyện trong sân qua khung cửa sổ kính.
Sắc mặt Hàn Linh rất khó coi, còn sắc mặt của Phó Hàn Tranh cũng rất lạnh lùng, xem ra không phải đang nói chuyện gì vui vẻ,
Trong sản.
Phó Hàn Tranh nói: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Lan nữa, cô ấy không thích cô
Loading...
Hàn Linh giễu cợt nhìn Phó Hàn Tranh: "Cô ấy không thích tôi nên tôi không thể xuất hiện trước mặt cô ấy sao? Phó Hàn Tranh, tôi là bạn của anh, có phải anh quên mất rằng khi anh bị trầm cảm rốt cuộc là ai đã ở bên cạnh anh không?"
Từ đầu đến cuối, cô ta hy sinh vì anh nhiều hơn Mộ Vi Lan, nhưng tại sao Mộ Vi Lan lại cướp đi Phó Hàn Tranh mà không cần tốn chút sức lực nào?
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh rất bình thản và lãnh đạm: “Bởi vì tôi coi cô là bạn, cô lại chỉ muốn đuổi vợ tôi rời khỏi tôi, Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609537/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.