Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, Phó Hàn Tranh cuối cùng cũng qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, được chuyển từ phòng bệnh ICU sang phòng bệnh thường.
Sau khi Tổng Yến Trâm ra lệnh cho Mộ Vi Lan nằm trên giường ba ngày, cô không thể năm tiếp được nữa, cô đến thắng phòng bệnh của Phó Hàn Tranh.
Cô chăm sóc anh, giúp anh lau mặt, lau người cho anh.
Cổ Vũ Tinh cũng đến thăm anh một lần, bà rất thương xót Mộ Vi Lan, nhưng vì cơ thể yếu ớt của mình bà không cùng con gái mình chờ Phó Hàn Tranh tỉnh lại.
Nhưng trước khi rời đi, bà năm tay Mộ Vi Lan và nói: “Xem ra lần này mẹ đã sai rồi.”
Mộ Vi Lan không hiểu
Bà Cổ liếc nhìn Phó Hàn Tranh đang nằm trên giường bệnh và thở dài nói: "Lần đó mẹ kêu Tiểu Phó ở lại chăm sóc mẹ là muốn thăm dò ý tứ của nó. Mẹ sợ nó đối xử với con không tốt, không quan tâm đến con, nhưng xem ra lúc đó mẹ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Bà Cổ mỉm cười nói: "Mẹ từng vấp ngã trong hôn nhân nên mẹ cũng sợ con vấp ngã. Nhưng Tiểu Tiểu, con không giống như mẹ, người đàn ông mà con kết hôn sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình vì con. Mẹ từng muốn nó phải thề hẹn với con, bây giờ nghĩ lại, lúc đó mẹ quả đáng quá rồi. Nhưng mà Tiểu Phó là người thấy tình đạt lý, không so đo suy tính gì. "The hen?" “Thề hẹn cả một đời. Nó nói con từng cho nó cả một đời, nên nó cũng sẽ dành cả đời cho con"
Mộ Vi Lan mơ hồ: "Con từng cho anh ấy cả một đời?" Bà Cổ gật đầu: “Ừm, nó nói rằng năm 22 tuổi nó mắc bệnh trầm cảm và muốn tự tử, là con đã cứu nó. Từ đó về sau, nó mới có cả một đời."
Mộ Vi Lan sững sờ, cô nhìn Phó Hàn Tranh năm đó, mỉm cười và nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Có thể trong thế giới rộng lớn bao la kia, duyên phận của họ đã sớm bám lấy nhau, không thể chia lìa.
Mộ Vi Lan liên tục chăm sóc cho Phó Hàn Tranh và không hè nghỉ ngơi.
Dù thỉnh thoảng mệt mỏi hay buồn ngủ, cô cũng chỉ nằm chop måt mot lát.
Tổng Yến Trầm và Diệp Hi đều không khuyên nhủ được cô, sau đó họ nghĩ rằng chỉ có thể để Mộ Vi Lan chăm sóc Phó Hàn Tranh cô mới yên tâm nên cũng không khuyên cô thêm nữa, chỉ thỉnh thoảng thay phiên nhau đến trông Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan nằm lấy tay Phó Hàn Tranh, áp lên mặt cô, dịu dàng nhìn anh và nói: “Hàn Tranh, anh hôn mê biết bao nhiêu ngày, ngủ lâu như vậy không mệt sao? Anh nên tỉnh dậy rồi đấy”
Những ngày này, khi rảnh cô sẽ ngôi giúp anh xoa bóp cơ thịt.
Không có sự đáp lại của anh, Mộ Vĩ Lan vẫn lẩm bẩm một mình. “Hàn Tranh, anh mau tỉnh lại đi, không phải anh nói Tiểu Đường Đậu nhở chúng ta sao? Đợi anh tỉnh lại, chúng ta sẽ trở về Bắc Thành
Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt hốc hác của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của anh.
Nước mắt cô âm thầm rơi xuống mặt anh, lặn đến đôi môi mỏng của anh. Mộ Vi Lan khóc, cô khẩn cầu anh: "Hàn Tranh, anh mau tỉnh lại có được không...
Cô thực sự rất sợ, sợ anh ngủ mãi không tỉnh lại.
Vì đã mấy ngày không uống nước nên môi của anh rất khô và bong tróc. Mộ Vị Lan lấy tăm bông thấm nước rồi nhẹ nhàng lau môi anh.
Người đàn ông hôn mê có một chút phản ứng, bởi vì có tiếp xúc mỗi nền hàng lông mi của anh run lên. "Hàn Tranh?"
Mộ Vi Lan nhanh chóng ghé sát gần anh: “Hàn Tranh, Hàn Tranh, anh có nghe thấy em nói không?"
Phản ứng của người đàn ông mạnh mẽ hơn, hàng lông mày khẽ động đậy.
Mộ Vi Lan hơi phấn khích: “Hàn Tranh, là em, em là Tiểu Lan, anh có nghe thấy không?”
Không được, cô phải đi gọi bác sĩ đến đây!
Mộ Vi Lan vội vàng đứng dậy đi tìm bác sĩ, nhưng cô vừa quay đi, một bàn tay thô ráp lạnh lẽo đột nhiên năm lấy bàn tay cô.
Mộ Vi Lan sửng sốt...
Một giọng nam khàn khàn trầm thấp vang lên phía sau: “Anh có thể nghe thấy, em gọi anh nhiều như thế, nói bên tai anh biết bao nhiêu lời, thật sự là hơi ồn
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vĩ Lan tràn ngập niềm vui, cô quay người nhào lên người anh và ôm chặt lấy anh “Hàn Tranh, anh tỉnh lại rồi! Anh có biết em lo lắng như thế nào không! Ngày nào em cũng ở bên cạnh anh! Em... “Khu khu...Bà Phó, em muốn đè chết anh à?”
Lúc này Mộ Vi Lan mới phản ứng lại, cô nhanh chóng đứng dậy, hai mắt đỏ hoe nhìn anh: "Em xin lỗi, em xin lỗi, tại em quá phần khích, em có làm đau anh không? Em đi gọi bác sĩ!
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng kéo cô lại ––
Anh vòng tay ôm lấy cô. “Hàn Tranh, anh mau buông em ra, em sẽ đè lên vết thương của anh đấy..." “Đừng cử động.Anh nhằm chặt mắt, thở dài nói: “Để anh ôm em một lát."
Mộ Vi Lan không dám đè lên người anh, cô chỉ dám nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, nhưng cho dù ôm như vậy cũng khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Phó Hàn Tranh ôm cô thật lâu, anh khẽ mở mắt ra, nhưng trước mặt anh lại là một khoảng tối đen.
Vừa nãy anh không chú ý đến điều này. Có phải là vì trong phòng không bật đèn không?
Mộ Vi Lan dịu dàng nói. "Hàn Tranh, em đi gọi bác sĩ tới, anh đợt một lát một lát nữa ôm tiếp có được không?"
Hai má cô ứng đỏ, giọng nói của cô nhẹ nhàng và ấm áp. Phó Hàn Tranh mỉm cười, buông cô ra: “Được, lát nữa ôm sau."
Mộ Vi Lan đứng dậy đi tìm bác sĩ, Phó Hàn Tranh nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh khẽ cau mày: "Tiểu Lan" “Hử? Sao thế?" “Sao em không bật đèn, không sợ ngã à?
Sống lưng Mộ Vi Lan cứng đờ.
Bóng đèn đang bật mà
Phó Hàn Tranh thấy cô không đáp lại: “Ừm?”
Mộ Vi Lan quay người nhìn đôi mắt của anh, đối mặt vẫn sâu và đẹp, nhưng thực sự không nhìn thấy nữa sao? “Ồ, em quên bật đèn. Em đi gọi bác sĩ trước, lát nữa quay lại em sẽ bật sau
Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi.
Cô định đi tìm bác sĩ để hỏi tại sao đôi mắt của Hàn Tranh không thể nhìn thấy.
Nhịp tim của Mộ Vi Lan bất chợt đập nhanh hơn, cô ra khỏi cửa và suýt đụng phải Tổng Yến Trầm. “Sao vậy, sao mà hoảng loạn thế?" "Hàn Tranh tinh rồi, em đi gọi bác sĩ.
Phó Hàn Tranh nằm trên giường bệnh, anh đột nhiên giơ tay lên và vẫy vẫy trước mặt mình.
Vẫn là một khoảng tối đen, không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào.
Anh thò tay ra và lần mà công tác ở đầu giường để bật đèn. Phó Hàn Tranh ấn một phát, anh nghe thấy tiếng công tác, nhưng trước mặt anh vẫn không có ánh sáng, anh lại ấn mấy lần nữa, và mọi thứ vẫn như vậy.
Vì vậy...vừa nãy không phải Tiểu Lan không bật đèn, mà là mặt của anh có vấn đề.
Trong văn phòng làm việc của bác sĩ, “Bác sĩ, tại sao chồng tôi lại không nhìn thấy gì cả? “Từ ảnh chụp CT não bộ, có thể thấy trong đám cháy anh ấy đã bị một vật nặng đập vào, gây tổn thương thần kinh thị giác, những cũng có thể là do khỏi và nhiệt độ cao nên khiến giác mạc bị tổn thương “Vậy khi nào mới khỏi?” Mộ Vi Lan nhìn bác sĩ chăm chăm và lo lắng hỏi. “Điều này còn phải tùy theo tình hình. Nếu tổn thương giác mạc, không thể nhìn thấy được, có thể tiến hành cấy ghép giác mạc, chỉ cần có người hiến giác mạc là có thể thực hiện được. Phẫu thuật giác mạc không khó khăn, bình thường đều sẽ rất thành công, không có phản ứng xấu nào cả.
Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, hai tay đan chặt vào nhau, căn môi hỏi: "Vậy nếu tổn thương thân tinh thị giác thì sao?” “Cái này...tôi không dám nói trước được, có thể là mù tạm thời, cũng có thể "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.