Chương trước
Chương sau
Sau khi dùng bữa trưa tại nhà họ Cố, Tổng Yên Trầm đề nghị Mộ Vi Lan đưa Phó Hàn Tranh đến thăm bà Cổ, để bà Cổ được gặp Phó Hàn Tranh và ý là muốn để bà Cổ có thể yên tâm rằng cô con gái bà thương nhớ hơn hai mươi năm nay đã có một mái ấm rất vững chắc.
Đến bệnh viện, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cùng nhau vào phòng bệnh,
Bà Cổ vừa kết thúc một đợt hóa trị, sắc mặt tiểu tụy bơ phờ, cả người gầy rộc đi những vẫn có thể nhìn được ra khi còn trẻ bà chắc chắc là một người phụ nữ rất xinh đẹp. “Tiểu Tiểu, đây là
Mộ Vĩ Lan cười nói: “Bà Cổ, đây là chồng tôi, Phó
Hàn Tranh".
Bà Cô không ngờ rằng con gái bà đã kết hôn và có chống, ánh mắt bà lóe lên sự ngạc nhiên: "Hóa ra con kết hôn rồi a “Đúng thế, bà Cổ, tôi và Hàn Tranh kết hôn sắp được một năm rồi.
Phó Hàn Tranh lịch sự gật đầu với bà Cố “Bà Có. xin chào. "Hai người mau ngồi xuống đi."
Phó Hàn Tranh và Mộ Vì Lan ngồi xuống, bà Cổ nằm tay Mộ Vi Lan và nói: “Tiểu Tiểu, ta biết ta không đủ tư cách làm mẹ. Con vừa ra đời đã bị người ta bể đi, rời xa ta hơn hai mươi năm, bây giờ con đã kết hôn, cũng có gia đình mới của mình. Ngay cả chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời con ta cũng đã bỏ lỡ, là ta có lỗi với con." “Bà Cổ, bây giờ tôi sống rất tốt, Hàn Tranh đối xử với tôi cũng rất tốt, bà đừng tự trách mình nữa. Những chuyện trước kia đã trôi qua rồi, tôi thực sự không trách bà. Điều quan trọng nhất bây giờ là bà hãy dưỡng bệnh thật tốt."
Bà Cổ mìm cười hiền từ: "Được, con hạnh phúc là tốt rồi."
Mộ Vi Lan vẫn có chút hiếu kỳ với thân thể của mình và những việc xảy ra năm đó, cô liền hỏi: “Bà Cổ, năm đó, rốt cuộc tại sao tôi lại bị người khác bề đi?"
Bà Cổ thở dài và hồi tưởng lại: “Khi ta còn trẻ, ta gặp bố con Tống Nghị trong một bữa tiệc, sau khi chúng ta quen nhau, Tống Nghỉ luôn theo đuổi ta, ta cũng cảm động trước sự lãng mạn và chu đáo của ông ta nên ta đã kết hôn với ông ta. Lúc đó, nguồn vốn công ty của ông ta bị gián đoạn, bố của ta rất thương ta, liên giúp đỡ Tổng Thị vượt qua khó khăn. Sau khi kết hôn không lâu, ta sinh cho Tổng Nghị một đứa con trai, cũng chính là anh trai con Yến Trầm, Lúc đó ta nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, nhưng khi ta mang thai con, ta mới phát hiện ra bố con có người phụ nữ khác ở bên ngoài " "Sau này ta mới biết rằng tất cả mọi chuyện đều chỉ là lừa đảo mà thôi. Khi đó Tống Nghị kết hôn với ta chẳng qua chỉ vì muốn có quan hệ với nhà họ Cố, và giúp đỡ nhà họ Tổng vượt qua khó khăn. Ông ta chưa từng cắt đứt liên lạc với người tình Ngụy Trần Vân của ông ta, thậm chí ông ta và Ngụy Trân Vân còn mưu tính hãm hại ta, ta thật sự là có mặt như mù mới kết hôn với ông ta. Sau khi ta biết tất cả mọi việc, ta không thể chịu đựng được nữa nên đã ly hôn với ông ta. Sau khi ta trở về nhà bố mẹ, ta chuyên tâm dưỡng thai, ta muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của mình với Tống Nghị và Ngụy Trân Vân. Nhưng trong thời gian ta mang thai, Ngụy Trân Vân nhiều lần khiêu khích ta. Khi ta sinh con, à ta dám sai người bế con mang đi. Năm đó ta suýt nữa bị trầm cảm vì chuyện này, Tiểu Tiểu, ta thật sự rất nhớ con
Mô Vì Lan có thể tưởng tượng được, năm đó bà Có đã đầu lòng và thất vọng đến như thế nào. - Nhưng mà tại sao Ngụy Trân Vân phải làm như vậy? Rõ ràng người sai là bà ta và Tống Nghị
Bà Cổ khít mũi: “Ngụy Trân Vận cho rằng vì sự xuất hiện của ta nên mới khiến bà ta phải trở thành kẻ thứ ba trong nhiều năm. Nhưng bà ta cũng không nghĩ xem, nếu Tông Nghị thực sự yêu bà ta, ông ta có vì tiền tài mà lựa chọn kết hôn với ta không? Suy cho cùng, Tổng Nghị quá ích kỷ, ông ta chỉ suy nghĩ cho bản thân mình mà thôi."
Mộ Vĩ Lan có chút tức giận: “Tại sao Tống Nghị có thể như thể được chứ! Là ông ta lừa gạt người trước, tại sao ông ta có thể liên kết với Ngụy Trân Vân đề hãm hại người chứ
Phó Hàn Tranh thấy hai mẹ con nói chuyện rất chuyên tâm, lại xa cách hơn hai mươi năm mới gặp lại nhau, vì thế anh muốn dành thời gian cho hai người, anh nói với Mộ Vi Lan: "Anh ra ngoài hút điều thuốc."
Mô Vi Lan nhắc nhở: "Anh hút ít thôi nhé
Phó Hàn Tranh khể đáp lại, vỗ eo cô và nói: “Em nói chuyện với bà Cổ một lát đi" "Um."
Sau khi Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng bệnh, bà Có mới nghiêm túc hỏi cô: "Tiểu Tiểu, Phó Hàn Tranh đối xử với con có tốt không?"
Mộ Vi Lan nghiêm túc gật đầu và nói: “Hàn Tranh đối với tôi rất tốt. Mặc dù bình thường trước mặt người khác anh ấy không nhiệt tình, cũng không dễ hòa thuẫn, nhưng anh ấy đối xử với tôi thực sự rất tốt. Giống như lần này, tôi vì một số chuyện nên tự ý bỏ nhà ra đi, anh ấy cũng rất lo lắng đuổi theo tới đây, hơn nữa, anh ấy rất khoan dung với tôi." “Vậy thì tốt rồi. Tiểu Tiểu, mẹ thực sự không muốn con tiếp bước mẹ, mẹ gặp phải Tống Nghị gần như đã hủy hoại cả cuộc đời của mình. Mẹ không muốn con gải mẹ trong hôn nhẫn cũng sẽ chịu sự lừa dối và uất ức. Nếu có một ngày, nó đối xử với con không tốt, con đừng cố gắng chịu đựng. Nhà họ Cổ luôn mở rộng chào đón con về. Mặc dù có thể mẹ sẽ không sống được lâu nữa, nhưng mẹ sẽ dặn dò anh trai con phải chăm sóc tốt cho con.
Đã quá lâu rồi Mộ Vị Lan không cảm nhận được cảm giác sau lưng mình có người nhà che chờ và ủng hộ, đôi mắt cô đỏ hoe, cô nắm chặt tay bà Phó hơn và gât dau lia lia. Bà Cổ cũng rơi nước mắt: "Tiểu Tiểu, con có thể gọi mẹ một tiếng không? Gọi một tiếng thôi, có được không? Bao nhiều năm qua, me văn chưa được nghe con gái mình gọi mẹ.
Mộ Vi Lan không thể từ chối bà ấy: "Mẹ
Nghe được tiếng “mẹ” bà Cổ khóc nắc không thành tiếng, trong những giọt nước mắt lại mang theo một nụ cười, bà đáp lại cô: "Ây"
Hai mẹ con ôm nhau khóc.
Mộ Vi Lan mim cười, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con bảo cho mẹ một tin vui, con đang mang thai và sắp làm mẹ" “Thật sao? Tốt quá rồi, con nhất định phải để Hàn Tranh chăm sóc cho con thật tốt. Trong thời gian mang thai, con phải chú ý đến sức khỏe của mình. Nếu me không bị bệnh, mẹ sẽ tự mình chăm sóc cho con. Nhưng mà với cơ thể hiện giờ của mẹ, ngay cả tự chăm sóc bản thân cũng khó khăn. Tiểu Tiết, mẹ thực sự có lỗi với con “Mẹ, mẹ đừng nói xin lỗi mãi như thế. Hàn Tranh sẽ chăm sóc tốt cho con, mẹ đừng lo lắng."
Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Mộ Vi Lan đứng dậy nói: "Chắc là Hàn Tranh quay lại rồi, con đi mở cửa " Khi Mô Vi Lan chạy đến mở cửa, có một người phụ nữ trung niên ăn mặc lòng lấy đứng bên ngoài cửa.
Bà là
Người phụ nữ trung niên nhìn Mộ Vị Lan với ảnh mắt sắc bén, bà ta cau mày "Cô là con gái của Cổ Vũ Tinh?"
Bà Cố đang nằm trên giường bệnh nghe thấy giọng nói sắc bén của Ngụy Trận Vận, bà lập tức nổi giận: “Ngụy Trân Vân? Người đến đây làm gì?"
Ngụy Trân Vân đẩy Mộ Vi Lan đang đứng trước cửa chặn bà ta, bà ta sải bước trên đôi giày cao gót đi vào trong và cười nhạo nói: “Tất nhiên là tôi đến xem bây giờ bà đã bệnh đến mức nào, tôi còn đang chờ đến ngày tiễn bà đi gặp Diêm Vương đấy." “Ta chết rồi sẽ có con trai và con gái của ta đưa tang, không cần phải phiền đến người ngoài như người đưa tiễn!"
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn Ngụy Trân Vân: “Bà Ngụy, ở đây không chào đón bà, mời bà ra ngoài. “Ôi cha, Cổ Vũ Tinh, tính tình hai đứa con của bà đều không giống bà chút nào. Tổng Yến Trầm vì để bảo thủ cho bà, hại Tống Thị phải tổn thất nặng nề. Máy năm qua tôi và Tổng Nghị làm gì cũng không thuận lợi, đứa con trai của bà có bản lĩnh đấy, thủ đoạn đầy tàn nhẫn. Bây giờ đến đứa con gái mới tìm được và của bà cũng muốn đối phó với tôi "
Bà Cô nghiền rằng tức giận: "Ngụy Trần Văn người đang làm, ông trời đang xem. Nếu người còn chút thể diện thì hãy mau cút khỏi đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.