"Hiến tuỳ chắc là không tổn hại quá lớn đến cơ thể đầu đúng không?” Mộ Vi Lan hỏi.
Tống Yến Trầm gật gật đầu, "Bây giờ không cần phải hiển tuỷ, hiển tế bào tạo máu cũng giống như vậy, quả thực không tổn hại lớn đến cơ thể."
Mộ Vi Lan mìm cười, “Vậy thì có gì mà không nguyện ý chứ? Người nằm bên trong là mẹ ruột của tôi, mọi người không hề có lỗi gì với tôi, nếu như của tôi thực sự phù hợp với bà ấy, tôi đương nhiên sẽ bằng lòng hiến tế bào tạo máu, trước đây thầy giáo sinh học của chúng tôi từng nói, hiến tế bào tạo máu gần giống với lấy máu, mà tế bào tạo máu mỗi ngày cũng sẽ thay đổi chất, cho dù là hiến đi, cũng vẫn sẽ sản sinh ra cái mới. Nếu đã không tồn hại gì lớn cho cơ thể, cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì, thì tôi đương nhiên sẽ bằng lòng."
Tống Yến Trầm ngữ khi rất trịnh trọng nói: "Tiểu Tiéu... cam on em." “Không phải anh nói chúng ta là người một nhà sao? Nếu đã là người một nhà, thì không cần nói cảm on." "Dầu sau bất luận là nhà họ Tống, hay là nhà họ Cổ đều sẽ làm tròn trách nhiệm chăm sóc em, bây giờ em còn có thể không mang đến khúc mắc gì nguyện ý hiến tế mào tạo máu cho mẹ, anh thực sự rất cảm ơn em." "Anh đừng lo lắng, tôi nghĩ nếu tôi đã là con gái ruột của bà Cổ, thì chắc có thể phối hợp thành công với bà ấy. Bệnh tình của bà Cổ."
Tổng Yên Trầm sắc mặt nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609511/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.