Giang Thanh Việt cố ý trêu ghẹo cô ấy: “Sao lại không được chứ? Nếu như bây giờ em đã không thích anh, anh đối tốt với em, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích người khác, sao lại không được chứ?"
Lục Hi Bảo lắc đầu lia lịa, kiên quyết nói: "Không được chính là không được, anh là bạn trai của em! Sao có thể thích người con gái khác ngoài em chứ?"
Giang Thang Việt thấy bộ dạng nổ tung của cô ấy, liền cong mắt tỏ ra ý cười.
Lục Hì Bảo không hiểu anh ấy, nói: "Nếu như anh thích Tuyết Lí, vậy thì chúng ta chia tay đi!"
Giang Thanh Việt mặt lạnh lại, “Sau này không được phép nhắc đến hai chữ chia tay nữa." “. Nhưng anh thích Tuyết Li mà “Anh không thích Tuyết Li, đó chỉ là giả thiết
Lục Hi Bảo bá đạo nói: "Giả thiết cũng không dược"
Ảnh mắt của người đàn ông càng lộ rõ ý cười, "Vậy sau này không làm máy giả thiết nhàm chán này nữa."
Cho dù bây giờ, Lục Hì Bảo vẫn chưa đủ thích anh ấy, nhưng lại có tính chiếm hữu mãnh liệt đối với anh ấy, vậy cũng đủ rồi.
Tháng ngày sau còn dài, anh ấy không vội, dù sao cũng là người của anh ấy, bây giờ giống như anh ấy đã khoanh một mảnh đất, cho biết chủ nhân, kể cả người bên cạnh cps ngấp nghé như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể dừng chân ở cái muốn mà thôi.
Trên phố đèn đường sặc sỡ, Giang Thanh Việt ôm chặt cô gái nhỏ bé của anh ấy, cúi đầu hôn lên trán của cô ấy, khản giọng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609494/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.