Lục Hỉ Bảo vốn dĩ muốn đi xe bus đến khách sạn, nhưng lại sợ phải chờ xe bus quá lâu, sùi cào trong hộp cơm sẽ bị nguội, thể là gọi một chiếc taxi đi đến khách sạn.
Đến cửa phòng của Giang Thanh Việt, cô ấy đứng ở bên ngoài hít thở đut một phút, rồi mới dũng cảm gõ cửa.
Không phải chỉ là yêu đương thôi sao, ai mà chưa yêu bao giờ chứ.
Lúc Giang Thanh Việt đến mở cửa, đầu tóc ướt sũng, rất hiển nhiên, anh ấy vừa mới tắm xong. “Chào buổi sáng"
Cửa vừa mở ra, Lục Hi Bảo có chút cứng cỏi cười, chào hỏi với anh ấy.
Thật là vừa gay go vừa ngại ngùng.
Trên tay Giang Thanh Việt cầm một cái khăn sạch màu trắng, tuỳ ý lau lên mái tóc ướt sũng, vừa đi vào bên trong, vừa nói: "Tối qua mấy giờ ngủ
Anh ấy liếc sang nhìn giờ, chín rưới
Tôi hôm qua ngủ muộn như thế, sáng nay lại dậy sớm, dây không phải là nói, anh ấy có thể làm cho cô hứng khởi tận mấy ngày sao?
Lục Hì Bào úp úp mở mở nói: “Ngủ từ rất sớm rồi, sau khi gửi tin nhắn cho anh xong, em, em cũng đi ngủ luôn. Sáng nay... sáng nay là bị tiếng đèn pháo trên phố làm tỉnh giấc.
Nói xong có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt của Giang Thanh Việt.
Có quỷ mới biết tối hôm qua cô ấy ôm điện thoại, đầu óc hứng khởi đến tận bốn giờ sáng mới ngủ được, sáng sớm sáu giờ đã dậy, vừa ngủ dậy lại vỏ lấy điện thoại để xem anh ấy có nhắn tin hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609492/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.