Chương trước
Chương sau
Mộ Vị Lan hít lấy hơi ấm từ cơ thể của Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan ngắng mặt lên khỏi ngực anh và nói: “Ngày mai anh đón Tiểu Đường Đậu đến đây ở vài ngày có được không?"
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, có chút không vui: “Tuần sau là giao thừa rồi, đêm giao thừa chúng ta chắc chắn phải trở về, đón con bé quậy phá ấy đến đây làm cái gì?"
Đón Tiểu Đường Đậu qua đây ở, rất có thể anh sẽ không được quan hệ nhiều ngày liên tục, và thậm chí đến cả cơ hội ôm Mộ Vĩ Lan ngủ cũng không có.
Anh có chứng mất ngủ, khi ôm Mộ Vi Lan ngủ, anh sẽ thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Tiểu Đường Đậu đến, cô bé chắc chắn sẽ đòi ngủ với Mộ Vi Lan,
Mộ Vị Lan mỉm cười nhìn anh: "Có ai lại nói con gái của mình như vậy không? Tiểu Đường Đầu rất ngoan đấy! Đã lâu rồi em không được con bé, em nhớ nó làm
Điện thoại di động của Phó Hàn Tranh đột nhiên đổ chuông.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị, Phó Hán Tranh nhướn mày nói: "Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền den."
Mộ Vi Lan kiễng chân lên nhìn: “Là Tiểu Đường
Đậu à?"
Phó Hàn Tranh nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lanh lành của Tiểu Đường Đậu: "Alo, bố "Sao muộn rồi mà còn chưa ngủ?" “Con nhớ bố mà! Bố Mộ Mộ đâu?”
Phó Hàn Tranh khịt mũi: "Nếu con thật sự nhớ bố thì tại sao mới nói với bố hai câu đã đòi tìm Mộ Mô?"
Mộ Vi Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô cười nói: “Anh đừng trêu con bé nữa."
Tiểu Đường Đậu nói: “Bố, con nghe thấy giọng của Mộ Mộ rồi!
Phó Hàn Tranh đưa điện thoại cho Mộ Vi Lan. “Đường Đậu, con nhớ mẹ không?” “Ừm! Nhới Mộ Mộ có nhớ Đường Đậu không?" "Nhớ, Mô Mô rất nhớ con."
Phó Hàn Tranh nhìn hai mẹ con nói chuyện điện thoại, anh không có hứng thủ nghe nửa, quay người đi đến phòng làm việc, chuẩn bị xử lý một số email. khoảng nửa tiếng sau, Mộ Vi Lan mới cầm điện thoại của Phó Hàn Tranh đi đến phòng làm việc của anh.
Vừa bước vào phòng làm việc, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đeo chiếc kính cận có gọng bạc đang cặm cụi làm việc trước màn hình máy tính.
Đây là lần đầu tiên Mộ Vi Lan nhìn thấy Phó Hàn
Tranh đeo kính, cảm thấy rất lạ lẫm. “Sao tự nhiên anh lại đeo kính thế?"
Phó Hàn Tranh nói: “Gần đây công việc nhiều, thị lực giảm sút một chút rồi."
Mộ Vi Lan hỏi: “Å đúng rồi, điện thoại sắp hết pin rồi, anh để sạc điện thoại ở đâu?"
Phó Hàn Tranh chỉ tay, Mộ Vi Lan đi đến phía ổ cắm, đặt điện thoại sang một bên để sac. “Em nói chuyện với Tiểu Đường Đậu lâu thế à? “Ừm, cô bé đang ở trên giường, em nhân tiên kể truyện cho con bé nghe, dỗ con bé đi ngủ rồi em mỗi cúp máy. Khi Mô Vi Lan đi tới bên cạnh anh, anh kéo cô ngồi vào trong lòng, Phó Hàn Tranh chăm chú nhìn cô với ảnh mắt sâu thẳm: "Khi nào thì am mới chịu dỗ dành anh giống như thế"
Mộ Vi Lan đỏ mặt, cô nhìn anh rồi nói: “Anh cũng không phải đứa trẻ lên ba! Anh dỗ dành em còn hợp lý."
Phó Hàn Tranh ghé sát môi lại tai cô, giọng nói trầm thấp của anh nghe rất ấm áp: “Em cũng biết là anh luôn dỗ dành em, đến khi nào mới thay đổi đây? Hum?"
Mộ Vi Lan sửng sở, hình như ngay từ đầu luôn là anh dỗ dành cô, đặc biệt là sau khi hai người xác định mối quan hệ, mặc dù mỗi lần đều là cô gây chuyện trước, nhưng người luôn cúi đầu trước lại là anh.
Mộ Vi Lan ôm cổ anh, ngước nhìn khuôn mặt điển trai của anh, cô đột nhiên nhớ đến những lời chiều nay Triệu Nhàn nói. Nếu cô không muốn lừa dối, vậy thì thế giới này sẽ sup đó.
Nếu ngày mai là tận thế, Phó Hàn Tranh cũng sẽ bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình. "Hân Tranh, anh đã bao giờ nghĩ, nếu một ngày nào đó bỗng nhiên là ngày tận thế, anh sẽ làm gì chưa?"
Phó Hàn Tranh chăm chú nhìn sâu vào mắt có và mim cười nói: "Bà Phó, trong đầu em cả ngày đầu đang nghĩ những thứ vớ vẫn này sao?" “Trong phim của Marvel hay có ngày tận thế thế giới hủy diệt, ngộ nhớ có ngày ấy thì sao? Anh sẽ muốn làm việc gì trước tiên?"
Phó Hàn Tranh không nghĩ ngợi gì và nói: "Đương nhiên là anh sẽ đưa em đến nơi an toàn nhất."
Mộ Vi Lan nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cũng bật cười, nhưng nụ cười này tuyệt đối không có ý chế giễu gì. “Em còn tưởng anh là người có mơ ước làm anh hùng chứ. Em tưởng anh phải nói rằng anh sẽ giống như các diễn viên chính trong phim của Marvel, đại diện con người hoặc làm siêu nhân để giải cứu thế giới.
Phó Hàn Tranh thảo cặp kính xuống, anh bóp sống mũi vào nói: “Anh không dở hơi như thế. "Nhưng thế giới tập thể, làm gì có nơi nào an toàn chứ?" không biết Phó Hàn Tranh chỉ là nói bừa, hay là thật sự suy nghĩ nghiêm túc, anh nói: “Sẽ luôn có một nơi an toàn”
Anh dừng lại vài giây, rồi nghiêm túc nhìn cô nói: “Nếu trời có sập xuống, em cũng đừng lo. Anh cao hơn em, anh sẽ chống đỡ cho em."
Mộ Vi Lan đưa tay chạm vào vết hắn đỏ trên sống mũi anh do bị gọng kính đè lên. “Anh đeo kính trông rất thanh lịch và đẹp trai. Nhưng mà không đeo kính sẽ đẹp trai hơn, vì vậy sau này trước mặt người phụ nữ khác, anh nên đeo kính thì tot hon."
Mộ Vi Lan lấy cặp kính trên mặt bàn đeo lên mặt "Bà Phó đang muốn cất giấu vẻ đẹp trai của ông anh.
Phó sao?" "Giấu đi một chút. Haiz....cặp kính này vẫn hơi đẹp trai, anh nên đeo kính có gọng đen"
Phó Hàn Tranh lóe lên nụ cười hài lòng trong ảnh mắt.
Sau khi Mộ Vi Lan đeo kính cho anh xong, cô vô nhẹ vào vai anh, đứng dậy nói: “Em không quấy rầy anh làm việc nữa, em đi ngủ đây, ngủ ngon."
Phó Hàn Tranh lại kéo cô lại, anh ngồi xuống ghế và nói: “Tiểu Lan, anh là một người rất ích kỷ, anh không có tấm lòng sẵn sàng hy sinh bản thân mình vi người khác, sau này cũng sẽ không có. Anh vì người khác mà hy sinh bản thân mình, để những người yêu thương lại đau khổ vì sự hy sinh của anh, điều đó không xứng đáng. Anh không quan tâm người khác nghĩ thế nào về anh, cho dù nghĩ anh là người ích kỷ lãnh đạm cũng được, nhưng anh không muốn để em và Tiểu Đường Đậu mất anh. Những người hùng đi giải cứu người khác sẽ luôn có người tranh giành làm chuyện ấy, không nhất thiết phải là anh. Nhưng người có thể cho em và Tiểu Đường Đậu có cuộc sống an nhàn ổn định lại chỉ có một mình anh"
Mộ VÌ Lan đứng trước mặt anh, cúi người, thác kính trên sống mũi anh xuống và hôn lên đôi môi của anh. “Anh chỉ cần làm người hùng của một mình em là được rồi, em sẽ không ngu ngốc để anh ra ngoài đi giải cứu thế giới đầu."
Cô không thích những anh hùng trong phim Marvel không tiếc hy sinh bản thân mình, cô chỉ thích Phó Hàn Tranh, người sẽ đưa cô đến một nơi an toàn để ẩn náu trong lúc nguy hiểm.
Trong mắt Mộ Vì Lan, Phó Hàn Tranh cũng có thể có năng lực đó, nhưng nếu Phó Hàn Tranh giải cứu thế giới, cô lại mất đi anh. Cho dù thế giới này còn sống, nhưng với cô còn có ý nghĩa gì nữa chứ
Nhưng nếu thế giới này thực sự bỏ rơi họ, có cũng sẽ không đành lòng để anh cũng có bị cả thế giới hắt
Một khi thân thể của cô bị phơi bày, cô biết rõ những điều đang chờ đợi cô và Phó Hàn Tranh là gì,
Phó Hàn Tranh quá tốt, tốt đến mức không có một vết nhơ nào trong từ điển cuộc đời của anh. Nếu anh vì cô mà bị tất cả mọi người kéo xuống, thậm chí bị người khác dùng những lời lẽ thậm tệ mắng chửi thì cô sẽ rất đau lòng, cô cũng không thể nào tha thứ cho sự ích kỷ của bản thân vì đã kéo Phó Hàn Tranh thảm hại cùng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.