Chớp mắt đã sắp đến Tết, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan nằm viện hơn nửa tháng cuối cùng cũng được xuất viên.
Ngày xuất viện, Phó Chính Huy đến bệnh viện.
Khi Phó Hàn Tranh nhìn thấy Phó Chính Huy, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt anh, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt.
Phó Chính Huy đương nhiên biết mình không nên đến, ông chỉ mỉm cười nói: “Lần trước ta nhập viện, Vi Lan đến thăm ta mấy lần. Hôm nay hai cháu xuất viện nên ta cũng đến xem thế nào."
Mộ Vĩ Lan không suy nghĩ nhiều, hơn nữa Phó Chính Huy nói rất có lý, cô càng không nghĩ được ra Phó Chính Huy sẽ có lý do gì khác để chăm sóc cô.
Cô chỉ cảm thấy chủ hai và cô ngay từ đầu lần gặp đã rất thân thiết. "Chủ hai, sức khỏe của chủ không tốt. Trời lạnh như vậy, chủ còn đến bệnh viện thăm cháu và Hàn Tranh, chúng cháu cảm ơn chủ nhiều lắm a
Ngay cả Phó Chính Viễn cũng không hay đến bằng Phó Chính Huy.
Vì vậy, Mộ Vị Lan biết ơn cũng là điều bình thường.
Khi xuất viện, Từ Khôn lái xe đến cổng bệnh viện, Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan lên xe trước, còn anh không có ý định lên xe ngay.
Mộ Vì Lan hỏi: "Anh không lên xe à?" “Em ở trong xe đợi anh một lát, anh nói chuyện với chủ hai"
Mộ Vi Lan gật đầu.
Phó Hàn Tranh lên chiếc xe Lincoln màu đen của
Phó Chính Huy.
Hai người ngồi ở ghế sau, Phó Chính Huy mím môi, lấy ra một túi giấy đưa cho anh. “Kết quả xét nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609461/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.