Chương trước
Chương sau
Lục Hi Bảo chậm chạp theo mẹ Lục đến phòng ngủ bên cạnh.
Mẹ Lục đi đi lại lại trong phòng, như có ngàn lời muốn dạy dỗ Lục Hi Bảo, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mẹ Lục chì vào Lục Hì Bảo: "Con, con đứng dựa vào tường cho mẹl"
Lục Hi Bào ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, hai tay ôm đầu như thể giơ cờ trắng đầu hàng: “Mẹ vừa nãy con...chúng con không phải đang làm cái đó
Ánh mắt mẹ Lục run lên: "Cái đó? Hai đứa con đang làm cái gì cơ?"
Lục Hỉ Bảo ôm lấy hai tại nóng bừng của mình, cô cắn môi lẩm bẩm nói: “Không phải cái đó là không phải cái đó. “Lục Hi Bảo à Lục Hì Bào, con to gan rồi phải không? Từ nhỏ me dạy con như thế nào?" “Con gái phải biết dè dặt, tự yêu bản thân mình, không được bừa bãi "Không được bừa bãi, trí nhớ của con cũng tốt đầy, thể vừa rồi rốt cuộc là sao đây?"
Lục Hi Bảo nhìn dáng vẻ dữ dẫn của mẹ minh, có chút oan ức: "Không phải con muốn hôn anh ấy là... “Con hôn nó, nó hôn con có khác gì nhau không hà Lục Hì Bảo? Con mau thành thật cho mẹ biết, con và nó rốt cuộc đã quan hệ hay chưa!"
Lục Hì Bảo vô thức gật đầu, nhưng cô lập tức lắc đầu ngay: "Chưa, chưa từng! Mẹ, con trong sạch..."
Mẹ Lục bước đến trước mặt cô và nghiêm nghị nói: “Lục Hì Bảo, con có thể yêu đương hẹn hò, mẹ không can thiệp vào chuyện yêu đương của con. Nhưng có một điều con phải nhớ kỹ, mặc dù nhà chúng ta không phải là gia đình giàu có gì, nhưng nhà chúng ta là gia đình có gia giáo nề nếp. Con và Tiểu Tri có thể hẹn hò yêu đương thoải mái, nhưng chưa đến mức ấy, con không thể vượt giới hạn! Con biết chưa!"
Lục Hì Bảo thầm nghĩ, nếu mẹ cô biết cô và Giang Thanh Việt từng trải qua tình một đêm, liệu mẹ cô có cầm dao chém cô không? Hoặc là chém Giang Thanh Việt? “Vâng, con biết rồi, thưa một
Mẹ Lục véo tại Lục Hì Bảo: “Con chỉ biết không thôi à? Chuyện vừa nãy còn ở nhà chúng ta, tại sao con và Tiểu Trì lại ở trên giường thể hà? Nếu không phải ở nhà chúng ta mà ở bên ngoài, chẳng phải hai đứa sẽ....
Mẹ Lục càng nghĩ càng lo lắng: “Tóm lại, Lục Hì Bảo, bây giờ con phải giữ lấy bản thân mình! Nghe rõ chưal" “Con biết rồi, con chắc chắn sẽ giữ gìn bản thân." Mẹ Lục lại lườm cô một cái rồi mới tha cho cô.
Khi mẹ Lục ra khỏi phòng ngủ, Lục Hi Bảo cũng đi theo sau giống như một con sóc nhỏ rụt đầu rụt cổ lại.
Giang Thanh Việt chảy máu mũi, là do nắm đấm vừa rồi của Lục Hì Bảo.
Mẹ Lục hỏi: “Tiểu Trì, cháu, sao cháu lại chảy máu mũi vậy?"
Giang Thanh Việt liếc nhìn Lục Hỉ Bảo và khẽ nói: “Có thể là bị nóng trong người."
Chết tiệt, anh ấy chắc chắn đã ghi nhớ mối thù này! Không biết về bệnh viện sẽ trả thù cô như thế nào nữa!
Cô nhanh chóng chạy đến, với và lấy khăn giấy, kiếng chân lên giúp anh lau mũi.
Giang Thành Việt nhìn xuống cô gái nhỏ đang lau máu mũi cho anh, anh bóng trở nên dịu dàng hơn.
Lục Hì Bảo sợ sệt, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy tôi không phải có ý đánh anh, ai bảo anh giờ trò lưu manh!" “Tôi không sai! Chỉ có thể trách bản thân cô thôi
Mẹ Lục nhìn "đôi người yêu" hòa thuận, bất giác nở một nụ cười, sau đó kéo bố Lục vào phòng ngủ, để hai người họ ở phòng khách.
Trong phòng ngủ, bố Lục cầm tờ báo trên tay, khó hiểu hỏi: "Bà kéo tôi vào đây làm gì? Tôi vẫn đang phá trà ở ngoài phòng khách đấy!".
Mẹ Lục trợn mắt nhìn bố Lục: "Buổi tối ông uống trà làm gì, không sợ không ngủ được à. Ông không nhìn thấy Bảo Bảo và Tiểu Trì ở đấy.
Mẹ Lục đánh mắt nhìn bố Lục, bố Lục xoa xoa cắm, trầm tư nói: “Tôi thấy Tiểu Trì khá xứng đối với con gái chúng ta, không tồi đâu."
Mẹ Lục cười nói: “Nếu Tiều Trì thực sự thích Bảo Bảo, thật sự đối xử tốt với Bảo Bảo nhà ta, đó không phải là xứng đôi, mà là Bảo Bảo nhà ta may mắn, nhặt được báu vật. Tiểu Trì quá xứng đôi với Bảo Bảo nhà ta." “Này, bà xã, nhưng sao bà lại nói giúp người ngoài như thế? Làm gì có mẹ nào lại nói con gái của mình như vậy hát" "Không phải chỉ có mỗi hai chúng ta hay sao? Tôi cũng không nói trước mặt Tiểu Trì. Ông chưa nghe qua câu mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt à."
Bố Lục khịt mũi: "Này, tôi còn chưa đồng ý Bảo Bảo với nó đâu, sao bà lại thành mẹ vợ của nó rồi! Tôi nói cho bà biết, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, tôi còn không nỡ gà nó đi đâu!" “Được rồi, vậy ông cứ giữ nó lại đi, đến lúc nó thành bà cô già, xem nó có trách ông không!”
Bố Lục vẫy vẫy tờ báo, ông ngồi bên cạnh giường đọc báo và nói: “Bà cô giả thì làm sao, tôi còn muốn để Bào Bảo ở bên cạnh mình thêm vài năm nữa” "Ây da, tôi không nói chuyện với ông nữa.
Mẹ Lục đi tới cửa phòng ngủ, rồi lại nhìn trộm bọn họ ở bên ngoài và nói: "Lão Lục, ông nói xem, khi nào Tiểu Trì mới ra về?" "Chắc sắp rồi, không đúng, lát nữa nó đi đâu ngủ
Mẹ Lục cũng ngày người, cau mày suy nghĩ nói: chứ "Tôi cũng không biết, nhà chúng ta cũng không có phòng ngủ để nó ngủ, chúng ta cũng không thể để nói ngủ với Bảo Bảo chứn "Sao có thể được! Còn chưa kết hôn, ngủ cái gì mà ngủ!" “Đúng thế, nhưng tôi thấy Tiểu Trì, hình như không có ý định rời đi. Tôi ra ngoài hỏi nó khi nào về, liệu có giống như là tôi đang đuổi nó đi không? Như vậy không tốt lắm nhỉ, hay là ông đi nói đi?"
Bố Lục nhíu mày: “Tôi nói cũng không thích hợp, bà đi đi!" “Hả? Cái ông này, tôi tự đi!"
Trong phòng khách, Lục Hì Bảo đang giúp Giang Thanh Việt xử lý vết thương trên mũi. Mẹ Lục đi đến phòng khách, khẽ họ hai tiếng.
Giang Thanh Việt và Lục Hì Bảo cùng nhìn về phía mę Luc.
Mẹ Lục hỏi: “Này, Tiểu Trì, bác thấy... cũng không còn sớm nữa....cháu tối nay cháu ở
Mẹ Lục vẫn chưa nói xong, Giang Thanh Việt lễ phép đáp lại: "Bác gái, cháu định ở nhà nghỉ trong thị trấn một đêm"
Nghe thấy vậy, mẹ Lục lập tức thở phào nhẹ nhóm: "Vậy thì tốt rồi, bác còn sợ cháu không có chỗ ngủ. Nhà bác chỉ có hai phòng ngủ, bác cũng không thể để cháu ngủ ở phòng khách. Ở nhà nghỉ cũng được, ở nhà nghỉ thoải mái
Khi Giang Thanh Việt rời đi, bố Lục và mẹ Lục tiễn anh ra cửa.
Sau đó mẹ Lục nói: "Bảo Bảo, con tiễn Tiểu Trì xuống dưới nhà đi. Tiểu Trì, sáng mại cháu đến nhà bác ăn sáng không?"
Giang Thanh Việt khẽ mim cười từ chối: "Không cần đầu, bác gái. Ngày mai cháu có chút việc riêng, không qua đây nữa đâu ạ. “Ó, vậy lần sau cháu về nhà với Bảo Bảo, bác sẽ lại nấu đồ ăn ngon cho cháu!"
Sau khi chào hỏi xong, Lục Hì Bảo tiễn Giang Thanh Việt xuống lầu.
Bố Lục và mẹ Lục đứng bên cửa sổ, nhìn thấy chiếc BMW đỗ dưới lầu.
Mẹ Lục nói: “Tiểu Trì còn trẻ như vậy đã lái BMW rồi? Có khi nào nhà thằng bé rất giàu có không?" "Đúng thế, nếu giàu có quá, Bảo Bảo không thể gà qua đó được, nếu nó bị mẹ chồng bắt nạt thì phải làm sao?" Mẹ Lục cũng lo lắng, cầu mày thở dài "Đúng vậy, nếu giàu quả, gia đình chắc cũng phức tạp hơn. Bảo Bào nhà ta lại là đứa khá đơn giản, nếu mẹ của Tiểu Trị không dễ hòa hợp, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Nhưng mà tôi thấy Tiểu Trì rất lễ phép và khiêm tốn, có nề nếp gia giáo, chắc là bố mẹ thắng bé cũng là người từ tế." “Không nghĩ đến chuyện này nữa. Tóm lại, nếu thằng bé không thể khiến con gái chúng ta vui vẻ hạnh phúc, cho dù chúng ta có phải nuôi con bé cả đời cũng không thể để con bé cưới nhầm người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.