Đường về thị trấn Thanh Hà không xa nhưng cũng không gần.
Khi lái xe ra khỏi bệnh viện, trung tâm thành phố hơi tắc đường.
Lúc lên đến đường cao tốc, đã hơn bốn giờ chiều.
Lục Hỉ Bảo ngồi cạnh ghế lái, cô buồn chán cầm điện thoại xem weibo và wechat.
Giang Thanh Việt ít nói, nhưng Lục Hỉ Bảo thì lại luôn mồm nói, cô vừa cầm điện thoại vừa bắt chuyện với Giang Thanh Việt: “Sư phụ, người thân ở thị trấn Thanh Hà của anh sống ở đâu? Không chừng tôi còn quen biết đấy.”
Thị trấn Thanh Hà không rộng lớn lắm, Lục Hỉ Bảo gần như quen biết hết mọi người trong thị trấn. Cho dù không quen, không biết tên, nhưng chỉ cần gặp mặt một lần cũng sẽ nhớ.
Ai ngờ, Giang Thanh Việt lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến cô không?”
Hừ, nhỏ mọn, hỏi một chút cũng không được hỏi nữa. Chuông điện thoại của Lục Hỉ Bảo vang lên, người gọi đến là mẹ cô. Sau khi nghe điện thoại, mẹ cô hỏi: "Bảo, con đến đâu rồi?” “Con vừa mới lên đường cao tốc, chắc nửa tiếng nữa mới về đến nhà." “Vậy mẹ có thể nấu ăn rồi.” Lục Hỉ Bảo đáp lại: “Vâng, mẹ nấu đi. À đúng rồi, mẹ ơi, con muốn ăn tôm kho.”
Mẹ Lục nói: "Biết con thích ăn tôm, sáng nay mẹ đã đi chợ mua tôm về rồi, Tiểu Trì ở bên cạnh con không? Lần đầu tiên Tiểu Trì đến nhà chúng ta ăn cơm, mẹ không biết nó thích ăn gì, con hỏi nó đi." “Dạ...? Bỏ đi, bỏ đi.
Mẹ Lục nói: "Con này, bỏ đi cái gì, hỏi có một câu thôi, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan-pho-han-tranh/609454/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.