Chương trước
Chương sau
Mộ Vi Lan thu mình trong chăn bông, nhẹ nhàng hỏi người đàn ông cuối giường: “Hàn Tranh, anh có lạnh không?” “Anh không phải là em, suốt ngày kêu lạnh.
Một lúc sau, Mộ Vi Lan không nhịn được và nói: “Có túi nước nóng không, em dùng túi nước nóng là được.”
Đặt bàn chân lạnh lẽo của cô lên bụng anh để sưởi ấm, ngộ nhỡ anh bị cảm lạnh thì phải làm sao.
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, dường như chế cô nói quá nhiều, anh khẽ nói: “Nửa đêm nửa hôm, anh đi đâu tìm túi nước nóng cho em."
Mặc dù giọng điệu của Phó Hàn Tranh lạnh lùng, nhưng Mộ Vi Lan lại cảm thấy rất ấm áp, đặc biệt là đôi bàn tay thô ráo nóng ẩm của anh đang ôm chân cô đặt trên bụng anh ấm một cách lạ thường, có lẽ...còn tốt hơn cả túi nước nóng.
Mộ Vi Lan bất giác cong môi: “Vậy ngày mai dùng túi nước nóng đi.
Phó Hàn Tranh khẽ “ừm” một tiếng.
Đôi chân của Mộ Vi Lan chẳng mấy chốc mà ấm lên, bởi vì nhiệt độ thoải mái nên cô ngủ rất nhanh.
Sáng hôm sau, khi Mộ Vi Lan vẫn còn đang ngủ, Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, anh mặc quần áo và đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh nhớ đến lời Phó Giai nói hôm qua, Phó Chính Huy chia một nửa tài sản của mình cho Mộ Vi Lan, anh bất chợt cảm thấy bất an.
Nhưng anh không biết cảm giác bất an này rốt cuộc đến từ đâu.
Có thể là do số tài sản mà Phó Chính Huy dành cho Mộ Vi Lan quá kỳ lạ.
Nếu Phó Chính Huy muốn chia một nửa tài sản cho đứa cháu trai duy nhất của mình, Phó Hàn Tranh sẽ không thấy ngạc nhiên, nhưng tại sao lại là Tiểu Lan chứ, Tiểu Lan chỉ mới quen biết chú ấy không lâu và còn không có bất cứ quan hệ huyết thống gì.
Phó Hàn Tranh gọi điện cho Phó Chính “Alo, chú hai, là cháu, Hàn Tranh” “Hàn Tranh à, cháu và Vi Lan thế nào rồi?” Phó Hàn Tranh khẽ đáp: “Mọi thứ đều ổn.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Phó Hàn Tranh hỏi: “Chú hai, tại sao chú lại để một nửa tài sản của mình cho Tiểu Lan?"
Phó Hàn Tranh thẳng thắn hỏi.
Phó Chính Huy cũng không ngạc nhiên khi việc này đã đến tại Phó Hàn Tranh, mà ông ấy nói: “Cháu cũng thấy tính khí của Giai Giai rồi đấy, Giai Giai thật sự khiến chủ rất thất vọng, chủ vốn định quyên góp một nửa
Huy. tài sản của mình làm từ thiện, nhưng sau đó chủ nghĩ lại, để cho cháu và Vi Lan cũng không phải là tệ.”
Phó Hàn Tranh hơi cau mày, bởi vì lí do này của Phó Chính Huy quá miễn cưỡng.
Nếu Phó Chính Huy có suy nghĩ này, vậy thì ông ấy nên trao thẳng một nửa số tài sản này cho Phó Hàn Tranh, tại sao lại phải trao cho Tiểu Lan. “Chú hai, chú nói chú và mẹ của Tiểu Lan bạn cũ?” Truyện88.net website cập nhật truy ện nhanh nhất
Phó Chính hơi sững sờ, ông không ngờ Phó Hàn Tranh lại đột ngột hỏi ông về đề này: “Đúng vậy, sao thế?”
Rốt cuộc là tình bạn như thế nào mà có thể khiến chủ hai để lại một nửa số tài sản cho Tiểu Lan? "Không có gì, cháu chỉ hỏi thế thôi.” Sau khi cúp điện thoại, Phó Chính Huy có một chút thất vọng.
Bây giờ, Hàn Tranh đã kết hôn với Vi Lan, còn có một cô con gái đáng yêu như Tiểu Đường Đậu, ông làm sao có thể nói ra thân thế của Vi Lan được chứ, ông chỉ muốn đem theo bí mật này vào trong quan tài.
Đang trầm tư suy nghĩ, giọng nói của Triệu Nhàn và Phó Giai vang lên ngoài cửa.
Triệu Nhàn trở về rồi?
Phó Chính Huy đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc và nhìn thấy Triệu Nhàn mệt mỏi trở về. “A Nhàn.”
Triệu Nhàn lạnh lùng nhìn Phó Chính Huy: “Có phải tôi trở về ông thất vọng lắm không?” “Bà nói cái gì vậy chứ?” “Huh, chắc ông muốn tôi và Giai Giai xảy ra chuyện lắm đúng không. Tôi và Giai Giai xảy ra chuyện, ông có thể danh chính ngôn thuận đem hết tất cả tài sản sang tên cho Mộ Vi Lan, ông vui lắm phải không?”
Phó Giai đứng bên cạnh, khó hiểu nhìn Triệu Nhàn: “Mẹ, ý mẹ là sao, tại sao lại danh chính ngôn thuận?”
Triệu Nhàn nhất thời lỡ lời, đôi mắt bà ta run rẩy, nhưng bà ta nhanh chóng xoay chuyển chủ đề và nói: “Giai Giai, con hãy nhớ rõ, người có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tài sản của bố con chỉ có thể là mẹ và con thôi.” "Mẹ...
Phó Chính Huy nói: “A Nhàn, đến bây giờ bà vẫn còn quan tâm đến điều này sao?”
Triệu Nhàn cười nhạo: "Ông không quan tâm, ông không quan tâm sao phải vội vàng lập di chúc thế?”
Phó Chính Huy không muốn tranh luận với bà ta nữa, ông chỉ xua tay rồi quay vào phòng làm việc.
Triệu Nhàn thấy ông im lặng không nói, sau khi an ủi Phó Giai xong, bà ta vào phòng làm việc của Phó Chính Huy. “Mộ Vi Lan, là con gái ruột của ông và Lam Tịnh phải không?"
Nếu Phó Chính Huy không chắc chắn, ông sẽ không để lại một nửa tài sản của mình cho Mộ Vi Lan.
Một nửa tài sản này là sự hối lỗi của Phó Chính Huy dành cho Mộ Vi Lan.
Phó Chính Huy không nói, Triệu Nhàn lại nói tiếp: “Nếu Mộ Vi Lan là con gái của ông và Lam Tịnh, tại sao ông không nhận con bé? Không chừng, sau khi hai bố con nhận lại nhau sẽ ôm nhau khóc lóc thảm thiết. Lẽ nào ông không muốn con gái của ông trở về bên cạnh ông hay sao?"
Phó Chính Huy nắm chặt cây gậy, và hơi nhíu mày lại: “A Nhàn!" “Lẽ nào tôi nói sai sao? Hay là không dám nhận?” “Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?”
Triệu Nhàn thốt ra từng chữ: “Ông đang sợ, sợ sau khi ông nói cho Mộ Vi Lan biết thân thể của nó, nó không những không nhận ông, mà còn hận ông! Nó là vợ của Phó Hàn Tranh, nhưng cũng lại là con gái ruột của Phó Chính Huy ông. Nếu theo quan hệ huyết thống, nó và Hàn Tranh là anh em họ. Ông nghĩ nếu nó biết được chuyện này, nó có chịu đựng nổi không?” “Triệu Nhàn, bà muốn làm gì?"
Triệu Nhàn cười lớn tiếng và nhìn Phó Chính Huy nói: “Tôi muốn làm gì, không phải ông thương nó hơn Giai Giai sao? Bao nhiêu năm qua, người ông yêu vẫn luôn là Lam Tịnh, có lẽ tôi có thể giúp ông và con gái của Lam Tịnh nhận nhau” “Triệu Nhàn! Bà điên rồi!” “Tôi điên ư? Tôi giúp hai người nhận nhau, ông nên cảm ơn tôi mới đúng!”
Phó Chính Huy tức giận đến mức đau nhói lồng ngực, ông đưa tay lên ôm ngực và nói: “Triệu Nhàn, bà không thể làm như vậy! Hàn Tranh cũng là cháu trai của bà!” “Hàn Tranh đúng là cháu trai của tôi, nhưng tôi hận ông và con gái của Lam Tịnh! Ông và Lam Tịnh khiến tôi và Giai Giai không được sống vui vẻ, tôi cũng sẽ không để con gái của hai người được vui vẻ hạnh phúc! Bây giờ Mộ Vi Lan và Hàn Tranh hạnh phúc như vậy, ông nói xem nếu nó biết được thân thế của mình, nó sẽ phản ứng như thế nào?”
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh đột nhiên run rẩy dữ dội.
Trong bệnh viện, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đang ăn sáng.
Mộ Vi Lan suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Hàn Tranh, em nghĩ bất kể là chủ hai chia cho em một nửa tài sản vì mục đích gì chăng nữa, em đều không thể nhận. Nếu em nhận, thím hai chắc chắn sẽ có ác cảm với em.”
Phó Hàn Tranh gật đầu, giúp cô bóc trứng gà và nhẹ nhàng đáp lại cô. “Nhưng mà, em suy nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được tại sao chú hai lại để một nửa tài sản cho em. Mặc dù khi em mới gặp chú ấy, em cảm thấy rất thân thiết. Nhưng dù sao thời gian em biết chú ấy quá ngắn, hơn nữa anh mới là cháu ruột của chú hai. Cho dù có để lại tài sản cũng nên để lại cho anh, tại sao lại để cho em chứ?" “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ăn đi."
Phó Hàn Tranh đưa quả trứng gà đã bóc xong đến bên miệng Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan cắn lấy hai miếng rồi ăn cháo. Phó Hàn Tranh nhìn quả trứng cắn dở trong tay, Mộ Vi Lan không ăn nữa, anh rất tự nhiên ăn hết nửa còn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.